Chương 6

Âu Niệm Tuyết người này, là do người phụ trách công ty mà cô hợp tác giới thiệu cho, bảo là một trong các thành viên ban giám đốc cùng hùng hạp mở một nhà hàng Trung Hoa khá lớn. An Mộ Ca cảm thấy kỳ quái, tại sao cô đến công ty EI thảo luận hợp đồng sản phẩm, người phụ trách công ty lại giới thiệu Âu Niệm Tuyết người này cho cô, cô ấy kinh doanh ăn uống, lại đang ở New York, có mối quan hệ lợi ích gì cho cô chứ?

Chẳng qua, lúc Âu Niệm Tuyết hẹn cô, cô vẫn đến cuộc hẹn, cô thật sự tò mò, rốt cuộc Âu Niệm Tuyết có ý đồ gì.

"Tôi có thể giúp gia tộc An Đức Mỗ tiến vào thị trường lục địa Trung Quốc lần nữa."

Khi An Mộ Ca đến cuộc hẹn, còn chưa uống cà phê, Âu Niệm Tuyết liền bất ngờ nói những lời này, không thể không nói, những lời này đã chạm đến tâm khảm An Mộ Ca, cô thật sự muốn tiến vào lục địa Trung Quốc lần nữa, không riêng gì nơi đó có lợi ích rất lớn, còn bởi vì đó là nơi có người mà cô nhớ nhung da diết.

An Mộ Ca nghe vậy, chỉ mặt không biến sắc nhìn Âu Niệm Tuyết ngồi đối diện, khuôn mặt đang lộ thành ý, thật lâu vẫn không trả lời. Trở lại ngôi nhà của dòng họ An Đức Mỗ chưa đầy hai năm, An Mộ Ca đã trở thành càng nội liễm, xử lý bất kỳ chuyện gì cũng chỉ có thái độ nhàn nhạt, nét mặt không có chấn động quá lớn.

"Gia tộc An Đức Mỗ luôn muốn trở lại thị trường Trung Quốc lần nữa, những người trong ngành đều hiểu rõ điều này, tôi có thể giúp gia tộc An Đức Mỗ trở lại thị trường lục địa, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay, dù là Thẩm Thị Quốc Tế cũng khó mà phát hiện."

Âu Niệm Tuyết cũng là người có tâm cơ, nàng đang đợi An Mộ Ca suy tính, lúc trong ánh mắt An Mộ Ca có nghi vấn, nàng mới nói tiếp.

An Mộ Ca thấy bộ dáng của nàng tràn đầy tự tin, có chút hoài nghi, cô ấy chẳng qua chỉ là thành viên ban giám đốc nhà hàng Trung Hoa, có quyền lực và thế lực lớn đến nỗi có thể giúp gia tộc An Đức Mỗ lần nữa tiến vào thị trường Trung Quốc ư? Vì vậy cô vẫn không nói chuyện, chỉ cầm ly cà phê trên bàn, ưu nhã nhấp một hớp nhỏ, dường như không tin thực lực Âu Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết thấy An Mộ Ca vẫn không trả lời, cũng không nổi giận, nàng chẳng qua chỉ hướng An Mộ Ca mỉm cười, tiếp tục nói.

"Tập đoàn Thất Liên của Kinh Cảng thành, đủ thực lực rồi chứ?"

"Là tập đoàn Thất Liên hợp tác rất lâu với Thẩm Thị Quốc Tế?"

An Mộ Ca thấy hứng thú, đôi mắt xanh thẳm mị hoặc chống lại đôi mắt nâu xinh đẹp của Âu Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết cười nói.

"Đúng, tập đoàn Thất Liên thuộc Âu thị."

"Điều kiện là gì?"

An Mộ Ca đại khái đã đoán được nàng có vai trò gì trong tập đoàn Thất Liên.

"Rất đơn giản, sau khi tôi về nước, giúp tôi có được một người, chỉ vậy thôi."

Âu Niệm Tuyết nói đến đây, trên khuôn mặt sáng rỡ để lộ nét đau khổ.

"Về nước?"

An Mộ Ca nghi ngờ. Âu Niệm Tuyết gật đầu.

"Thật ra cũng không dám giấu giếm tiểu thư An Đức Mỗ, tôi là bị ba tôi trục xuất, không có mệnh lệnh của ông ấy tôi không thể trở về nước..."

"Nếu đã vậy bản thân cô còn khó bảo toàn, làm sao mà giúp tôi?"

An Mộ Ca hỏi.

"Thân thể ông ấy đã đến giới hạn, chậm nhất là một năm, ông ấy sẽ cho tôi về nước, người Trung Quốc dù sao trước khi qua đời cũng sẽ hy vọng có thể gặp mặt con gái mình..."

Âu Niệm Tuyết nói với cô, lúc nói đến chỗ ba nàng có thể trên nhân thế không còn bao lâu nữa, nét mặt nàng thoáng qua một tia hưng phấn dị thường.

Vẻ mặt nàng rõ ràng như vậy, đương nhiên An Mộ Ca chú ý đến, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu một cái, dường như bất mãn trước sự bất hiếu đó của Âu Niệm Tuyết, nhưng đảo mắt suy nghĩ lại, chuyện này cũng chả liên quan gì đến cô.

"Tôi biết có thể tôi đã khiến tiểu thư An Đức Mỗ cảm thấy không thoải mái, nhưng đổi lại là cô, cô bị ba cô trục xuất, cô và người yêu từ đây mỗi người một nơi, không được gặp mặt cô ấy, cũng không có được bất kỳ tin tức nào, thậm chí còn tiêu hủy tất cả những tấm hình và video liên quan đến cô ấy mà cô lưu giữ, lấy đi thứ nhớ nhung cô ấy cuối cùng của cô, cô sẽ như thế nào?"

Âu Niệm Tuyết nói, nếu không phải lúc đó nàng lén giấu một bức hình của em ấy, có thể một chút niềm an ủi nhớ nhung còn lại này cũng biến mất.

Có chút chạm đến được An Mộ Ca, cảnh ngộ Âu Niệm Tuyết giống cô biết bao, cô cũng không thể dò dược một chút tin tức về Lạc Khuynh Nhan, ngoại trừ hình lúc trước còn giữ, mỗi lần nửa đêm thức giấc, cô đều sẽ an ủi mình bằng hình Lạc Khuynh Nhan trong điện thoại. Chỉ là, tình huống của cô vẫn còn tốt hơn Âu Niệm Tuyết, chí ít cô biết được cô ấy sống rất tốt, bởi vì có một người bảo vệ toàn bộ mọi thứ về cô ấy tốt vô cùng, cho nên cô mới không điều tra được.

"Cô biết không, bây giờ ngay cả cô ấy biến thành thế nào tôi cũng không biết, thậm chí không biết có phải cô ấy đã... thuộc về người khác không, mà biến tất cả mọi chuyện thành như bây giờ, là người ba của tôi, tôi làm sao có thể không hận ông ấy, tôi hận ông ấy không thể chết ngay lúc này!"

Âu Niệm Tuyết lấy bụng mình so bụng người, bởi vì nàng thăm dò được An Mộ Ca hình như cũng có người trong lòng, bằng không bất kể là doanh nhân mặt lớn, hay nhân vật quý tộc nổi tiếng theo đuổi cô, cô làm sao đều không đồng ý, chỉ là vừa rồi nhìn nét mặt An Mộ Ca, hình như cô cũng tương tư đơn phương. Nhưng, việc nàng hy vọng Âu Trạch chết, đúng là còn hơn cả sự thật, cùng lắm chỉ là nàng không lúc nào không cầu nguyện Âu Trạch chết, như vậy nàng mới có thể về nước, nếu không lấy thân phận của nàng và Tử Đồng, từ đây nàng với Tử Đồng sẽ hữu duyên vô phân.

An Mộ Ca im lặng.

"Chỉ cần tiểu thư An Đức Mỗ có thể giúp tôi sau khi về nước đoạt lại thực quyền của Thất Liên Hội, và giúp tôi có được người kia, Thất Liên Hội nhất định sẽ toàn lực giúp cho gia tộc An Đức Mỗ tiến vào thị trường Trung Quốc, hơn nữa từ đây ám đường của tập đoàn Thất Liên sẽ phụ thuộc vào gia tộc An Đức Mỗ, điều kiện này đối với gia tộc An Đức Mỗ mà nói, có thể nói trăm lợi không hại..."

Âu Niệm Tuyết cam kết, thứ gì nàng cũng không cần, Thất Liên Hội nàng căn bản xem thường, nàng có làm ăn ở New York, dù không bằng Thất Liên Hội ở Kinh Cảng thành, phượng mao lân giác (của quý hiếm, ý nói Niệm Niệm không giàu có như Thất Liên Hội), nhưng cần để nuôi nàng và Tử Đồng, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, mua các vật phẩm xa xỉ, thì nàng đã thừa sức lo được. Trái tim nàng thật ra rất nhỏ bé, chỉ cần Tử Đồng có thể bên cạnh nàng, cùng với nàng, là nàng thỏa mãn rồi.

Lúc đó An Mộ Ca cũng không lập tức đáp ứng, cô chỉ nói cô sẽ suy nghĩ kỹ, sau đó rời khỏi phòng nước, chỉ là Âu Niệm Tuyết đã chắc chắn cô nhất định sẽ đồng ý, bởi vì lợi ích có được trong chuyện này thật sự quá lớn...

Âu Niệm Tuyết cũng không đoán sai, An Mộ Ca chắc chắn sẽ đáp ứng cô, bởi vì ngoại trừ lợi ích từ lục địa Trung Quốc và tập đoàn Thất Liên Hội mang đến, thì nguyên nhân cô muốn tiến vào lục địa nhất, vẫn là người cô yêu đang ở đó, như vậy cô mới có thể lợi dụng tài khoản khác để lấy được tin tức đến nay của Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa không để Thẩm Mộng Hi phát giác ra. Điều kiện của Âu Niệm Tuyết đối với An Mộ Ca mà nói, là sự cám dỗ không hề nhỏ.

Đương nhiên, vì để quen biết An Mộ Ca Âu Niệm Tuyết đã xuống không ít công phu, ngoại trừ điều tra tài liệu từ nhỏ đến lớn về An Mộ Ca, còn phải tốn một số tiền để người phụ trách công ty hợp tác cùng An Mộ Ca giới thiệu cho nàng gặp mặt, thậm chí bị người phụ trách đó chuốc say, xém chút nữa bị hắn chiếm tiện nghi, cuối cùng phải rất vất vả mới thoát được. Chỉ là cũng may cuối cùng vẫn là thành công quen biết An Mộ Ca, tất cả những gì nàng làm cũng không uổng phí.

Nàng chờ đợi thời cơ này đã sáu năm, suốt sáu năm, sáu năm từng giây từng phút, nàng đều nhớ Tử Đồng, mỗi lần nhớ, nàng liền hận một lần, nàng hận Âu Trạch, nếu không phải ông ấy chia cắt các cô, các cô có lẽ sớm đã ở bên nhau, cần gì phải bỏ ra thời gian lâu như vậy. Oán hận ngày hôm đó của nàng rất sâu, đến độ khiến nàng hận không thể tự tay tiễn ông ấy lên đường, dù ông ấy là ba ruột nàng, nàng cũng không thể bỏ qua.

Những năm này, Âu Trạch thỉnh thoảng sẽ đến thăm nàng, thân thể ông cũng ngày càng suy yếu, tuổi tác cũng lớn rồi, tay chân không còn linh hoạt nhiều, lúc gặp mặt ông ấy mấy tháng trước, hình như bệnh đã vào thời kỳ cuối, không ngừng ho khan, Âu Niệm Tuyết ý thức được có thể thời cơ để nàng về nước đã đến.

-----------------------------------------------------------

Đơ ra mấy giây, mị không sợ chị Thẩm nhưng không hiểu sao mị đối với nhân vật Âu Niệm Tuyết có phần hơi sờ sợ... nhưng khi nhìn vào sự cố chấp không ngần ngại khổ của cô ấy vì Tử Đồng thì lại thấy mềm lòng... cho đến cuối cùng chấp niệm của Niệm Niệm vẫn là Tử Đồng a.