Chương 8

"Chị Lăng Linh, thứ chị cần em tìm, em đã tải file txt về được rồi."

Lăng Linh vừa đến đồn cảnh sát phòng điều tra hình sự của đội một, Trương Hạo liền tự tin mặt đầy hưng phấn nói với cô.

Lăng Linh nghe thấy, vẻ mặt có chút mừng rỡ.

"Thật không?"

Trương Hạo nói.

"Ừm, ngoại trừ đường chủ Thanh đường hơi thần bí trong Thất Liên Hội ra, còn lại đã tìm thấy danh sách với hình."

Vừa nói, hắn vừa cho Lăng Linh đến trước bàn làm việc của hắn, mở máy tính lên đưa tài liệu và hình vừa điều tra được cho Lăng Linh xem.

"Thất Liên Hội có bảy đường chủ, đây là điều mọi người đều đã biết, nhưng ngoài bốn đường chủ ra, ba người còn lại khá là thần bí..."

Trương Hạo mở tài liệu điều tra lên, giải thích cặn kẽ cho Lăng Linh.

Mấy ngày trước Trương Hạo nhận được điện thoại của Lăng Linh, kêu hắn lẻn vào hệ thống của cảnh sát New York ở Mỹ và hệ thống có liên quan Thất Liên Hội, hắn là kỹ thuật viên vi tính giỏi nhất cục, huống hồ Trương Hạo còn là sư đệ ở trường cảnh sát của cô, cách làm người của hắn như thế nào, Lăng Linh là người rõ ràng hơn ai hết, có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn được.

"Không tra được đường chủ Thanh Đường sao?"

Lăng Linh hỏi.

Trương Hạo lắc đầu, nói.

"Bởi vì trong mạng lưới hỗ trợ không có thông tin tài liệu liên quan đến hắn, dù hắn có phạm án cũng không có ghi lại bất kỳ tội chứng nào, bao gồm cả hình ảnh và video, đoán chừng hắn là người có thân thủ tốt nhất trong Thất Liên Hội, bằng không sẽ không ngay cả một ít tài liệu cũng không có."

Hắn vì để tra được tài liệu của Thất Liên Hội, hệ thống tương quan có liên quan nằm trong sở cũng tra luôn, thậm chí ngay cả một ít tài liệu về Thanh Đường cũng không có, thân thủ phải rất tốt mới có thể làm được chuyện này.

"Vậy những người khác thì sao?"

Nếu Trương Hạo nói đường chủ Thanh Đường không tra được, vậy hai đường chủ còn lại hẳn là đã tra được!

Trương Hạo gật đầu, sau đó ngón tay không ngừng gõ bàn phím, tiếp theo trên màn hình xuất hiện một khung sườn màu trắng, cùng với hàng loạt tiếng Anh, sau đó hắn kéo chuột xuống, bên dưới phần tiếng Anh xuất hiện những tấm hình, nhưng đều hơi mờ không rõ, nhưng nhìn ra được dáng người thướt tha, ăn mặc rất diêm dúa, rõ ràng là một người phụ nữ.

"Đây là đường chủ Lam đường, tên gọi trong Thất Liên Hội là Lam Mị..."

Trương Hạo lại điều tra ra một tấm hình, tấm này khá rõ, hoàn toàn có thể thấy rõ dung mạo.

Lăng Linh cúi người, nhìn chằm chằm ảnh Lăng Mị trên màn hình, sau đó tự nhủ.

"Mắt màu xanh nhạt?"

Tiếp theo cô tựa như biết được điều gì vậy, dùng bàn tay ngọc còn lại của mình nâng cằm, sau đó nói.

"Ba người thần bí còn lại, ký hiệu trên người không phải dạng tùy thời có thể xóa bỏ, vậy thì chỉ khi có nhiệm vụ mới lấy ra màu sắc ký hiệu thuộc về mình?"

"Có lẽ chính là vậy, cho nên ba người này cảnh sát chúng ta mới mãi cũng không tra ra được, tấm hình này là lúc cô ta ở chỗ kiểm sát trưởng Vương Dương, bị đội chó săn chụp lén, bởi vì phía sau có nhiều nguyên nhân, nên mới vừa truyền lên mạng mấy phút liền bị xóa, nhưng vẫn bị em tra ra được..."

Trương Hạo nói xong lời cuối cùng có chút đắc ý, dù hình đã bị xóa hắn cũng có thể hồi phục như cũ, theo lời Lăng Linh tìm hắn làm chuyện này là đã tìm đúng người rồi.

Lăng Linh khích lệ vỗ mạnh bả vai hắn, khích lệ nói.

"Tôi cũng biết cậu là được việc nhất."

Trương Hạo nghe thấy người đẹp bốc lửa nhất phân cục Bắc Ngạn cho hắn đội mũ cao (khen ngợi), hắn càng một bộ kiêu ngạo tự đắc.

"Đó là đương nhiên..."

Chỉ có điều hắn liền lập tức chân chó hỏi Lăng Linh.

"Vậy chị Lăng Linh nè cái mà lúc trước chúng ta nói đến ý... cái đó..."

Nói đến thù lao của hắn, hắn có chút xấu hổ, một bộ trẻ con, gương mặt tuấn tú lại đỏ bừng một mảnh.

"Ngày mai tôi cho người mang đến cho cậu, bây giờ cậu trước đưa tài liệu tra được ra đã."

Lăng Linh có chút chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép nói, chẳng phải chỉ là cái thẻ phòng tình nhân của khách sạn quốc tế Levis thôi sao, làm cái chi mà một bộ mắc cỡ như vậy!

Trương Hạo nghe thấy cam kết của Lăng Linh, lập tức đánh máy như gà mỗ thóc vậy.

"Như vầy đi, hôm nay trước khi tan sở em sẽ in những tài liệu này ra, sau khi tan việc em giao cho chị."

Khách sạn quốc tế Levis là một trong những khách sạn tốt nhất Kinh Cảng thành, phòng tình nhân là phần phục vụ đặc sắc của khách sạn, nhưng một đêm phải tốn gần hai tháng tiền lương, hắn vốn định nhịn ăn nhịn mặc gửi tiền ngân hàng, sau đó đưa bạn gái đi một chuyến, nhưng không ngờ thù lao Lăng Linh cho hắn lại là thẻ phòng tình nhân của khách sạn này, thù lao này không thể nghi ngờ đã ghim tâm hắn lại.

Lúc này, Giản Ngải như thường ngày, mặt mờ mịt đầy vẻ buồn ngủ đi làm, vừa cà thẻ bước vào, liền bị một bộ như trúng được giải thưởng mấy chục triệu của Trương Hạo đâm thẳng vào.

"Thím nhìn đường một chút chứ."

Giản Ngải bất mãn nói.

Trương Hạo xém chút nữa đυ.ng ngã Giản Ngải đang thất kinh, có chút áy náy sờ sờ gáy.

"Xin lỗi, tui cao hứng quá."

Nhưng đảo mắt lại suy nghĩ một chút, Lăng Linh quan tâm nhất chính là Giản Ngải, nếu để Lăng Linh biết hắn đυ.ng vào Giản Ngải, nói không chừng không cho hắn thẻ phòng nữa, cho nên hắn lập tức đổi thành một bộ đáng thương nói với Giản Ngải.

"Ngải Ngải à, tui nhờ thím, chuyện này đừng cho chị Lăng Linh biết nha, được không?"

May là vừa rồi có vụ án nên chị Lăng Linh đã ra ngoài, bằng không nếu để chỉ thấy, mình tuyệt đối sẽ bị chỉ hung hăng chỉnh đốn, phàm là làm Giản Ngải bị thương dù cố tình hay vô tình, Lăng Linh nhất định đều sẽ ra mặt cho Giản Ngải, đây là chuyện năm đó toàn trường cảnh sát mọi người đều biết.

Bộ dạng này của hắn ngược lại làm Giản Ngải thấy tò mò.

"Vậy thím nói tui nghe chuyện gì làm thím cao hứng như vậy, có chuyện vui mọi người cùng chia sẽ mà, thím nói cho tui, tui liền không nói cho chị Lăng Linh."

Giản Ngải uy hϊếp nói.

Giản Ngải với Trương Hạo học cùng khóa, hai người ngược lại rất thân, cho nên Trương Hạo cũng không giấu giếm.

"Chính là tui giúp chị Lăng Linh làm một chuyện, chị Lăng Linh trả thù lao cho tui... là khách sạn Levis mà tui luôn muốn ấy... thẻ phòng phục vụ tình nhân."

Lúc Trương Hạo nói đến thẻ phòng tình nhân, lại ngượng ngùng chụp chụp cái gáy của mình.

Giản Ngải im lặng trợn trắng mắt.

"Nói ra rõ ràng, tui khá là hiếu kỳ thím giúp chị Lăng Linh chuyện gì?"

Giản Ngải so với Trương Hạo cao hơn nửa cái đầu một bộ dạng bát quái.

Trương Hạo có chút khó xử, dù sao thủ đoạn lấy số tài liệu kia không được sáng sủa cho lắm, huống hồ hắn còn là cảnh sát, biết pháp phạm pháp, lợi dụng hệ thống hỗ trợ để lẻn vào hệ thống khác.

"Chuyện này khó nói lắm, Ngải Ngải thím bỏ qua cho tui đi."

Trương Hạo rơi vào tình thế khó xử.

"Không nói thì thôi, đợi chị Lăng Linh trở lại tui liền nói hôm nay thím khi dễ tui."

Giản Ngải bĩu môi, giọng điệu nồng nặc tràn đầy uy hϊếp.

Trương Hạo vội vàng cầu xin tha thứ.

"Bà cô ơi, thím oan uổng cho tui rồi a!"

Hắn có trêu chọc ai a, lại bị Giản Ngải vô dụng nhất cái phân cục này uy hϊếp.

"Vậy thím nói cho tui đi, không chừng tui sẽ khen ngợi thím trước mặt chị Lăng Linh vài câu."

Giản Ngải lập tức đổi lại biểu tình tiểu nhân đắc ý, he he như phỉ tặc làm cho Trương Hạo phải nói ra chuyện Lăng Linh kêu hắn làm.

Trương Hạo không biết phải làm sao, buộc lòng phải đem chuyện này nói cho Giản Ngải, dặn đi dặn lại cô không được nói cho những người khác.

--- Phân cục Bắc Ngạn, trong phòng họp đội điều tra hình sự một ---

Đội trưởng Trương nói.

"Khoảng 8h35' sáng nay, ví tiền của cảnh sát Lí – cảnh sát nằm vùng đã hy sinh đoạn thời gian trước được một người thần bí dùng phương pháp chuyển phát nhanh gửi đến nhà cảnh sát Lí..."

Sáng nay Lăng Linh vừa cùng Trương Hạo nói xong, liền nhận được điện thoại của vợ cảnh sát Lí, cô vội vàng chạy đến nhà bà ấy.

Lăng Linh nói tiếp.

"Nhưng vân tay trên ví tiền đã bị xóa sạch, hơn nữa ở chỗ chuyển phát nhanh mà chúng ta tra được, nhân viên chuyển phát nói buổi tối có một người đến gửi chuyển phát nhanh, đội mũ lưỡi trai mang kính mát, không nhìn được hình dáng hắn, giọng nói đã dùng máy đổi giọng, không ra giọng nam hay nữ, nhưng vì dùng máy đổi giọng, cộng thêm tiếng nói với trang phục có chút quái dị, cho nên nhân viên chuyển phát có nhìn thêm vài lần..."

Lăng Linh dừng một chút, sau đó xem hồ sơ tình báo trong tay nói.

"Hắn nhớ người nọ mang áo sơ mi nam màu đen và quần thể thao đen, nhìn toàn thể có chút mập mạp, thân cao khoảng chừng 1m71, không nhìn ra nam hay nữ..."

"Vậy hắn có ký tên với ghi lại địa chỉ không?"

Một tổ viên tổ trọng án ngồi dưới cùng hỏi.

"Có, nhưng nét bút rất ngay ngắn, cơ bản giống trên máy tính, kiểu chữ giống như đúc, dường như tận lực che giấu hắn là ai, hơn nữa địa chỉ hắn cung cấp, là một khu nhà vẫn chưa xây xong, không thể nghi ngờ là địa chỉ giả."

Lăng Linh giải thích.

"Người nọ có thể là người của Thất Liên Hội, bằng không cũng sẽ không giúp Thất Liên Hội xóa dấu vân tay trên ví tiền..."

Đội trưởng Trương thấy Lăng Linh dừng lại, lại tiếp tục dựa theo những gì mình điều tra được giải thích.

Lăng Linh lắng nghe lời đội trưởng Trương, trong lòng có chút không thoải mái.

"Nhưng tại sao hắn phải mạo hiểm đem ví tiền gửi trở lại?"

"Có lẽ vì ví tiền đối với hắn mà nói quá khó giải quyết, không dễ xử lý."

Đội trưởng Trương đầy vẻ vô tình nói.

"Vậy hắn xóa dấu vân tay xong có thể trực tiếp ném xuống biển, hoặc tiêu hủy, làm gì phải tốn công sức hóa trang, thậm chí dùng phương thức chuyển phát nhanh phương thức tùy thời có thể bị bại lộ để gửi hàng chứ?"

Lăng Linh cau mày, hỏi ngược lại.

Đội trưởng Trương bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, ngây người tại chỗ.

"Rất có thể hắn thuộc vào tầng quan hệ trung lập, nói không chừng di thể cảnh sát Lý có thể nguyên vẹn được, sau đó dùng phương thức vận chuyển thuyền hơi để xác trôi đến khu bờ biển phía Tây, cuối cùng có người phát hiện, hẳn người này khó thoát khỏi có quan hệ với cậu ấy."

Lăng Linh rốt cuộc là hình cảnh có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh liền lần ra được điểm mấu chốt của vụ án.

"Nhưng người này rốt cuộc là ai, chúng ta cũng không biết."

Đội trưởng Trương bất mãn với giải thích của Lăng Linh, lại châm chọc thêm một câu.

---

Những ngày này, Âu Niệm Tuyết ngoại trừ đúng hạn đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Âu Trạch, chính là được người do Âu Dịch sắp xếp dẫn đi làm quen với hoàn cảnh ở Kinh Cảng thành, tuy nói Âu Niệm Tuyết có thể qua không lâu nữa sẽ quay lại New York, nhưng dù sao đây cũng là chuyện mấy tháng sau, vậy ở lại Kinh Cảng thành mấy tháng này vẫn cần phải làm quen hoàn cảnh ở nơi này, dù nơi đây cũng là cố hương nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn.

Đương nhiên, mỗi lần Âu Niệm Tuyết ra ngoài, Jeff với Thanh Phong chắc chắn đều đi theo, bởi vì trước mắt Âu Niệm Tuyết nhất định phải giả tình nhân với Jeff, muốn giả bộ như khó mà tách rời nhau, bộ dạng ngày nào cũng dính lấy một chỗ, còn Thanh Phong là người phụ trách theo bảo vệ lâu dài cho bọn họ.

"Mặc dù cha cô bệnh đã vào thời kỳ cuối, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất sắc bén, chúng ta phải cẩn thận, nếu không sẽ lộ tẩy hết."

Jeff ngồi trên xe buýt, nói với Âu Niệm Tuyết ngồi đối diện.

"Ông ta đã bước một chân vào mồ rồi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như vậy, thật phiền toái."

Động tác quyến rũ của Âu Niệm Tuyết đưa ngón tay dài trắng như tuyết vén tóc mai bị gió thổi nhẹ hơi loạn ra sau tai, động tác của nàng cực kỳ dụ hoặc, giọng điệu cũng thờ ơ, nhưng trong đó mang theo nồng nặc oán hận cùng ác khí, có thể thấy nàng đối với người ba ruột của mình có bao nhiêu chán ghét...

Hôm nay, Âu Niệm Tuyết không cho Âu Dịch lái xe theo, nàng chỉ mang Jeff và Thanh Phong hai người đi xe buýt, nói là để hiểu rõ thành phố tốt nhất là ngồi phương tiện công cộng, mà lúc nàng ở New York, vào giờ cao điểm ở đó, đều lựa chọn ngồi phương tiện công cộng đi làm và đi học.

Về điểm này, Âu Dịch rõ ràng nhất, mỗi lần hắn đi New York thăm Âu Niệm Tuyết, trên dưới giờ học cơ bản nàng đều chọn ngồi xe điện, bảo là vừa tiện vừa nhanh, lại tiết kiệm, đồng thời bảo vệ môi trường, còn để Âu Dịch đi cùng với nàng.

Bởi vì có Thanh Phong, cho nên Âu Dịch dưới sự yêu cầu mãi không buông của Âu Niệm Tuyết, vẫn là cho nàng và Thanh Phong cùng Jeff ba người đơn độc ra ngoài. Mặc dù khi còn bé Âu Niệm Tuyết cũng có vài vệ sĩ đi theo, nhưng dù sao những năm này nàng ở bên Mỹ đã quen có Thanh Phong, bỗng dưng có một đám người theo sau, nhất định sẽ không quen, huống hồ ở Kinh Cảng thành, thì Âu Niệm Tuyết tuyệt đối sẽ được an toàn.

-----------------------------------------------------------

Về xưng hô của Giản Ngải và Trương Hạo, tại vì hai người là đôi bạn thân từ trường cảnh sát nên mình muốn để tui – thím thử coi sao. Muốn thử nghiệm vài cái mới :))