Chương 29: Ngài thực sự là ông nội cháu!

Lão tham mưu trưởng Diệp không mù, không phải không nhìn ra Tần Lan đang nói láo, ông nhìn thấy nhưng không nói ra.

"Bọn khốn khϊếp này! Kiều Kiều, đừng lo lắng, ông nội sẽ sắp xếp người điều tra và lấy lại tiền cho bố mẹ nuôi của cháu!"

Ông cụ tự mình sai người đi điều tra, cái này có cần không?

Tần Lan hoảng hốt, "Cha, chuyện này là trách nhiệm của con, không cần ngài tự mình ra tay, con sẽ cho người điều tra rõ ràng!"

"Dì Tần, cán bộ thôn chúng cháu rất tối, đặc biệt là bí thư thôn, ngay cả tiền nước máy của dân cũng tham lam! Nên phải điều tra thật tốt nến không thì không biết lúc nào mới điều tra được?" Diệp Kiều cố ý nói chuyện này cho Tần Lan nghe, nếu không Tần Lam tìm dê thế tội thì sao?

"Tần Lan, chuyện này đến có chu kì. Khoản tiền kia con đưa cho Kiều Kiều trước đi, để con bé mang về nhà họ Kiều! Tiền bị nuốt sau này con có thể lấy lại!" Lão tham mưu trưởng Diệp có tâm linh tương thông với cháu gái mà!

Ông nội, ngài thực sự là ông nội của cháu!

Diệp Kiều mừng thầm ở trong lòng!

Bà Tần chưa từng gửi ra ngoài một đồng tiền, cô muốn có bằng chứng, nếu không bao lâu nữa cha mẹ nuôi cô mới có thể cầm được khoản tiền kia?

Tần Lan tức muốn chết, nhưng vì không muốn bị người ta nhìn thấu, bà ta chỉ có thể đập răng nghiến lợi nuốt vào bụng, tiếp tục đóng vai cô con dâu hoàn hảo, "Cha, vẫn là cha nghĩ chu đáo! Việc này con làm không chu toàn, để tiểu nhân chui vào được! Con đi lấy tiền ngay!"

"Đi thôi! Dặn dò xong, chuyện của bí thư thôn kia cũng bảo người điều tra đi!" Lão tham mưu trưởng Diệp lại nói.

Tần Lan đi từng bước nhẹ nhàng, Diệp Trăn Trăn đi lên phòng làm bài taajo, phòng khách chỉ còn hai ông cháu họ, một già một trẻ ăn ý nhìn nhau.

Diệp Kiều nhịn không được nói: "Ông nội anh minh!"

"Ông nội hồ đồ, mấy năm qua còn tưởng mẹ nhỏ của con thực sự chăm sóc nhà cha mẹ nuôi con... Hổ thẹn quá! Phải cảm kích người ta chứ! Kiều Kiều, ngày mai hãy để Tiểu Đồng về cùng cháu, cha nuôi con thích uống rượu sao? Để ông đưa một thùng Mao Đài cất giữ lâu năm cho cháu mang về!"

"Ông nội, trên máy bay mỗi người chỉ có thể mang theo hai bình rượu thôi! Cháu mang hai chai là được rồi! Cha nuôi cháu cũng là người thích sĩ diện, thấy cháu mang rượu Mao Đài quân đột đặc biệt về thì sẽ rất vui!"

Ông cụ cười liên tục, ai nói cháu gái lớn nhà ông ngốc! Tâm tư thấu đáo Tần Lan kia không phải đối thủ của con bé!

Về phần Tần Lan, nhà hòa thuận vạn sự hưng, chỉ cần không làm gì quá giới hạn thì ông sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Sang ngày hôm sau, Diệp Kiều mang theo 24.000 tệ của Tần Lan, cùng 6000 tệ của lão tham mưu trưởng và một đống quà cùng cảnh vệ viên Tiểu Đổng lên máy bay về thành phố L.

Ba mươi ngàn nhân dân tệ đủ để gia đình xây một ngôi nhà đẹp nhất làng, nhưng xây nhà thì lãng phí quá, nhà ở quê còn ở được, số tiền kia phải dùng cho tốt.

Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!

Chỉ dựa vào sự giúp đỡ của mọi người, quê mãi mãi sẽ không giàu có!

--

Ngày mùa hè lúc xế chiều, dưới đại thu đầu thôn, mấy người phụ nữ ngồi dưới bóng cây hóng mát, nói chuyện phiếm.

Gần đó, hai nhà họ Tôn lại cãi nhau, bà nội nhà họ Tôn bị bệnh, con dâu nhà họ Lý mang thai một bé gái, xa hơn nữa Hà Đông thợ sửa giày dép đã chết rồi, cô con dâu của Lưu Tam người bán đồ ăn bên dường đã bỏ trốn cùng người khác. ... Vân vân, mọi chuyện phiếm như thế.

Từ phía xa, bạn có thể nghe thấy giọng nói của Hồ Tứ Nương, người nổi tiếng nhiều chuyện nhất trong thôn.

Trong tay và cầm một cái quạt hương bồ, quạt gió: "Tôi nói với các bà, cô gái nhỏ nhà họ Kiều kia hoàn toàn không phải là con nhà họ Diệp ở thành phố J, cũng không phải của lão Kiều đi nɠɵạı ŧìиɧ với thanh niên tri thức! Nếu không đã đưa lão Kiều lên thành phố J làm quan rồi!"