Chương 42: Chủ động từ hôn.

Ngươi một lời ta một câu truyền vào trong tai Yến Thiên Ngân, cậu đã nghe mãi thành quen với loại nói mát châm chọc mỉa mai này rồi, chỉ bĩu môi, không so đo với mấy người chỉ biết nhìn vào túi da của người khác.

Yến Thiên Ngân hừ một tiếng, nói: “Ai nói ta tới tay không?”

Hai tiếng hổ gầm non nớt truyền tới từ phía đại môn, chỉ thấy hai chú hổ con tròn vo trăng trắng, động tác phi nhanh đến giống y như nhau, vọt tới sau lưng Yến Thiên Ngân, một trái một phải, cứ như hai vị hộ pháp.

Ánh mắt Đoạn nhị trưởng lão đột nhiên cứng lại, trong lòng thầm kinh ngạc nói: Trong tay Yến Thiên Ngân, thế mà lại có hai con linh thú Bạch Hổ thể gian hiếm thấy, tuy rằng còn đang trong ấu tể kỳ, nhưng tương lai sau này, thì không thể đong đếm!

Ánh mắt Hàn Yên Nhiên sáng lên, nói: “Là hai con yêu thú Bạch Hổ này! Đại ca, đây nhất định là lễ vật sinh thần mà Lận Huyền Chi tặng cho ngươi!”

Thanh âm của nàng ta không nhỏ, ở đây còn toàn là tu sĩ có tu vi, đương nhiên có thể nghe rõ.

Bọn họ thầm hối hận việc mở miệng châm chọc Yến Thiên Ngân.

Trên đời này, đâu đâu cũng có tiểu nhân gió chiều nào theo, nhìn thấy cũng không hiếm lạ.

Sắc mặt của Hàn Ngọc Nhiên còn chưa kịp điều chỉnh lại, đã nghe thấy Yến Thiên Ngân cười xùy, cao giọng nói: “Ai nói tiểu hổ nhà ta, đem lại đây để tặng cho người? Đây là hổ con cha ta để lại cho ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!”

Cơ mặt của Hàn Ngọc Nhiên cứng lại rồi.

Hàn Yên Nhiên nhíu mày, nói: “Vậy ngươi tới đây làm cái gì? Lận Huyền Chi đâu? Tại sao hắn không tự mình đến đây, lại để cái tên dị dạng xấu xí như ngươi tới? Hai con hổ con này, Lận đại ca đã đồng ý cho ca ta từ lâu, coi như lễ vật sinh thần, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình giấu đi?”

“Phì, đại ca ta dựa vào thứ gì mà phải đưa lễ vật sinh thần cho ngươi?” Yến Thiên Ngân nói: “A Bạch và Hổ Phách, đến đây để bảo vệ ta, đại ca ta nói, nếu ai dám bắt nạt ta, sẽ để cho A Bạch và Hổ Phách xông lên đem hắn cắn chết!”

“Ha ha……”

“Chỉ bằng hai con hổ con này? Không biết đã đến được kỳ ấu tể hai sao chưa, có thể gϊếŧ được ai? Chỉ sợ đại ca ngươi đang dùng mục tiêu là hắn để ước lượng đúng không?”

“Ha ha ha ha, đúng là trò hề to nhất thiên hạ, đứng đứng đây diễn trò nữa.”

Còn Đoạn nhị trưởng lão thì cười khinh một tiếng, đám ngu ngốc không biết nhìn hàng này, biết cái rắm, linh thú này trời sinh đã là kỳ ấu tể bảy sao, tương đương với tu sĩ Thối Thể kỳ, chẳng qua ngày thường không có hổ bố hổ mẹ dạy dỗ, lại chưa từng dính đến máu, cho nên truyền thừa huyết mạch chưa được thức tỉnh, nếu hôm nay, dù chỉ một người động thủ với đôi hổ con này, chỉ sợ đến lúc đó sẽ là cục diện huyết tẩy toàn trường.

Muốn thức tỉnh linh thú, là phải dùng máu cúng tế!

A Bạch và Hổ Phách cảm thấy mình bị khinh bỉ, tức khắc rống lên một tiếng đầy khó chịu.

“Gràooo ——”

Tu sĩ luyện khí bôn tầng vừa mới cười nhạo chúng nó là con yêu thú con non nớt, bị sức mạnh ẩn trong tiếng gầm chấn động đến, vậy mà ngã ngồi trên mặt đất.

Người bên cạnh không nhịn nổi cười nói: “Ngươi chỉ có tí gan bé bằng này thôi ư, hai con hổ con thôi.”

Trong lòng người nọ lại tê dại, mặc cho những người khác chê cười hắn ta ra sao, cũng không dám mở miệng nữa, thậm chí cả nhìn cũng không dám liếc nhìn hai con hổ con kia một cái.

A Bạch và Hổ Phách rung rung chân, nhìn qua thì thấy ngây thơ chất phác.

Yến Thiên Ngân lấy ra từ trong lòng một hôn thư dùng giấy mực đặc thù viết thành, ném lên trên không trung, hôn thư lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.

Yến Thiên Ngân cao giọng nói: “Ta hôm nay, là tới từ hôn thay đại ca ta!”

“Từ hôn?”

“Lận Huyền Chi này vậy mà còn chủ động từ hôn, quá khó tin.”

“Lận Huyền Chi tại sao lại dám từ hôn? Chẳng lẽ, hắn còn dám không hài lòng với Hàn thiếu à?”

Khuôn mặt Hàn Vô Vân trở nên u ám, tiến lên nói: “Lận Huyền Chi đâu?”.