Chương 43: Vô cùng nhục nhã.

Khi Yến Thiên Ngân đối mặt với một tu sĩ Thối Thể kỳ, vẫn có thể làm khiến mặt không đổi sắc.

“Đại ca ta ốm đau trên giường, không thích hợp ra cửa, ta trực tiếp đến để đại biểu cho huynh ấy là đủ rồi!”

“Ăn nói lung tung!” Hàn Vô Vân quát lớn: “Người Lận gia biết ngươi đang làm xằng làm bậy như vầy không?”

Bọn họ chủ động từ hôn, là chuyện của bọn họ, nếu bị từ hôn, vậy lại thành chuyện rất mất mặt của cả gia tộc, huống chi, thanh danh của Lận Huyền Chi lan xa, tất cả mọi người đều biết, hắn là thứ phế vật, nếu để người khác biết, thiếu chủ luyện khí sư có tiền đồ nhất của Hàn gia, vậy mà bị một tên phế vật điển hình, chủ động từ hôn, vậy mặt mũi của Hàn gia bọn họ, phải để ở đâu đây?

Hàn Vô Vân sắp tức đến méo cả miệng.

Yến Thiên Ngân nói: “Hôn ước này do cha ta và ngoại tổ phụ của Hàn Ngọc Nhiên cùng nhau định ra, hiện giờ cha không còn nữa, ngoại tổ phụ của Hàn Ngọc Nhiên, thì đã thân tử đạo tiêu, hai vị chủ hôn đều đã không còn nữa, đại ca ta tất nhiên có thể tự quyết định việc hôn nhân này.”

Hàn Ngọc Nhiên khôi phục lại tinh thần từ trong sự khϊếp sợ vì mình bị từ hôn, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Hắn sao có thể từ hôn cho được? Không phải là ngươi tự chủ trương, lén đến quấy rối sau lưng Lận Huyền Chi đấy chứ?”

“Đúng vậy, chắc chắn là như thế này!” Hàn Yên Nhiên cũng phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó nhìn chằm chằm Yến Thiên Ngân với ánh mắt châm chọc, nói: “Tên què xấu xí đáng chết kia, ngươi đừng cho là ta không thể nhìn ra, ngươi từ sớm đã không ý tốt, lại nhiều lần châm ngòi thổi gió quan hệ giữa ca ta và Lận đại ca, ngươi rắp tâm muốn làm gì?”

Yến Thiên Ngân cũng trừng, nói: “Ta mới không phải là người tự chủ trương, lúc đại ca để ta đến từ hôn, Vũ Dương ca làm chứng, không tin các ngươi hỏi huynh ấy!”

Tiêu điểm lập tức lại quay về trên người Đoạn Vũ Dương.

Đoạn Vũ Dương cười cực kỳ xấu xa, khiến người nhìn mà muốn tát cho một cái.

“Đúng vậy đúng vậy, bằng không, hôn khế này giấu ở đâu, Thiên Ngân của chúng ta sao mà biết được? Để ta nói, ngày hôm nay là ngày lành, nên từ hôn thì từ hôn, nên đính hôn lại thì đính hôn lại, hai bên đều không ảnh hưởng gì đến nhau, khắp chốn vui mừng, các ngươi nói xem có phải hay không?”

Đoạn Vũ Dương vừa nói, vừa làm mặt quỷ với Nguyên Thiên Vấn mang dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc ở bên cạnh.

Nguyên Thiên Vấn thấy thế, không hiểu sao sống lưng lạnh toát.

Từ hôn thì thôi, đính hôn ở đâu ra? Mọi người không khỏi nghi vấn.

Gia chủ Hàn gia nghiến muốn nát cái răng cửa, trong cơn giận dữ, nói: “Lận gia nhà các ngươi khinh người quá đáng!”

“Rõ ràng là các ngươi khinh người trước!” Yến Thiên Ngân nhướn mày, hiển nhiên cũng đã ăn tức, căm giận nói: “Lúc đại ca ta ốm đau trên giường, cũng không thấy đại ca ngươi qua thăm được mấy lần, mỗi lần đến thì chính là đòi đồ đạc, quần áo ngươi mặc, còn là thứ mà đại ca ta nhờ người làm, ngươi lại mặc nó để đi hẹn hò với tình lang, ngươi đúng là không làm đại ca của ta thất vọng!”

“Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!” Hàn Ngọc Nhiên cũng tức lên, nhưng nhiều hơn, là hoảng sợ chợt dâng lên trong lòng —— cậu ta đúng là đã lén lút qua lại với Nguyên Thiên Vấn, nhưng cậu ta có thể khẳng định, không ai biết cả.

Với thực lực của Nguyên Thiên Vấn, nếu lúc ấy có người ở xung quanh, hắn ta chắc chắn có thể phát hiện.

Nguyên Thiên Vấn cũng thầm kinh ngạc không thôi, Chẳng qua, cũng chỉ kinh ngạc thôi, hắn ta không có những cảm xúc hoảng sợ giống như Hàn Ngọc Nhiên.

Dù sao thực lực của hắn ta còn ở đây, gia thế bối cảnh còn ở đây, mặc dù có người nghĩ nhiều, tuyệt đối không dám ăn xằng nói bậy, huống chi, bản thân hắn đối xử với Hàn Ngọc Nhiên như người của mình, nếu Hàn Ngọc Nhiên không muốn chủ động từ hôn lúc Lận Huyền Chi rơi xuống đáy cốc, không muốn dậu đổ bìm leo, Nguyên Thiên Vấn hắn ta, đã sớm đã lợi dụng quyền thế trong tay, ép Hàn gia và Lận gia, giải trừ hôn ước.

Mặc dù bị người phát hiện, Nguyên Thiên Vấn cũng không thẹn với lòng, chẳng sợ người ta nói hắn hoành đao đoạt ái, làm việc không phải việc quân tử nên làm, hắn cũng không cần cái thứ gọi là —— thanh danh, thứ này sao có thể so được với người thương của hắn?

Yến Thiên Ngân cong cong môi, có vài phần phong cách của Lận Huyền Chi, nhìn lướt qua Nguyên Thiên Vấn, nói: “Chẳng lẽ, vị này dám lấy đạo hạnh ra thề, chưa từng lén lút hẹn hò, hay làm gì có lỗi với đại ca ta ư?”

“Không cần.” Giọng nói lạnh lẽo của Nguyên Thiên Vấn vang lên, nói: “Ta nhất định phải kết đạo lữ với Hàn Ngọc Nhiên, chỉ đang cố kỵ thân thể Lận Huyền Chi, lại mãi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài chưa về, vẫn chưa có cơ hội tới đây bàn về việc này, hôm nay ta tiến đến, thứ nhất là vì chúc thọ cho Ngọc Nhiên, thứ hai là vì khuyên bảo Ngọc Nhiên giải trừ hôn ước với Lận Huyền Chi, còn những yêu cầu bồi thường do đã phản bội hôn ước, một mình ta sẽ gánh toàn bộ.”

“Hô ——!”

Đây chính là chuyện kinh thiên động địa.

Nguyên Thiên Vấn tiền đồ vô hạn, ít lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu trong lớp người này, Nguyên gia lại là thế gia siêu cấp lớn, Hàn gia nếu có thể trở thành thông gia của Nguyên gia, vậy chắc chắn sẽ thăng thành nhất lưu thế gia!

Chuyện tốt bậc này, chính là chuyện tốt ngang trời!

Tròng mắt Hàn Vô Vân gần như sắp trừng rớt khỏi cửa sổ tâm hồn, ông ta lúc trước còn đang lo lắng cho mặt mũi của Hàn gia, nhưng lúc này, ông ta lại thấy mừng rỡ như điên.

Hàn Vô Vân vội vàng nhìn về phía nhi tử ở bên cạnh, trong tiếng kinh hô liên tục của mọi người, hạ giọng, kiềm chế tâm tình kích động, hỏi: “Tại sao ngươi không nói cho ta trước, quan hệ của ngươi và hắn ta là cái loại quan hệ này?”

Sắc mặt Hàn Ngọc Nhiên u ám, tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ mỹ mãn.

Thanh danh của cậu ta, sẽ có tổn hại đến.

Chẳng qua, trước mắt cậu ta cũng chỉ có thể dựa thang mà xuống.

Hàn Ngọc Nhiên trầm ngâm một lát, nói: “Ta và Nguyên thiếu phong chủ, trước sau đều phát sinh từ tình cảm, nhưng do lễ nghĩa, chưa bao giờ có hành vi vượt qua luân lý đạo đức, chẳng qua bởi vì trước đây ta đã có hôn ước, vị hôn phu lại sảy ra biến cố lớn, ta không muốn làm loại người vô tình vô nghĩa bỏ đá xuống giếng.”

Nguyên Thiên Vấn gật gật đầu, nói: “Trước sau đều ta đơn phương theo đuổi dây dưa Ngọc Nhiên, cậu ấy lại chưa từng đáp lại ta.”

Nguyên Thiên Vấn vừa nói như vậy, đương nhiên sẽ lại có người nhao nhao tâng bốc.

“Hàn thiếu gia quả nhiên là người quang minh lỗi lạc, có tình có nghĩa.”

“Nguyên thiếu mến mộ Hàn thiếu, Nguyên thiếu phong chủ và Hàn thiếu gia, hình như hình như chẳng hề câu nệ, ngược lại còn rất hào phóng, thật là khiến người hâm mộ.”

“Huống hồ, Lận Huyền Chi kia thân là một người đàn ông, sao lại keo kiệt đến thế, đã biến bộ dàng tàn phế như thế này, chẳng lẽ còn muốn liên lụy Hàn thiếu gia cả đời?”

“Đúng vậy đúng vậy, dù sao còn chưa thành thân, nhanh chóng hủy hôn mới tốt.”

Hàn Ngọc Nhiên đạt được mục đích, nút thắt trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Đoạn Vũ Dương thì lại nghe chẳng nổi nữa, mất kiên nhẫn mà cầm lấy một chiếc đũa gõ lên mặt bàn, nói: “Các ngươi hóng hớt thì hóng hớt, nói nhảm lắm thế, như bây giờ là vừa vặn, Lận Huyền Chi và Hàn Ngọc Nhiên giải trừ hôn ước, Hàn Ngọc Nhiên ở bên vị Nguyên gì gì đó này, cả nhà cùng vui thôi, còn những chuyện khác, bớt vô con mẹ nó nghĩa, bản thiếu gia không rảnh ngồi nghe các ngươi ăn nói xàm xí.”

Đoạn Vũ Dương nói lời thô tục khó nghe, khiến Nguyên Thiên Vấn nghe, mà không khỏi nhíu mày.

Khi hắn còn nhỏ, Đoạn Vũ Dương từng đến nhà bọn họ ở một khoảng thời gian, khi đó Đoạn Vũ Dương vẫn còn là một cục nắm phấn điêu ngọc trác, suốt ngày chạy theo sau lưng hắn cười gọi ca ca, lúc nói chuyện, cũng là mềm mại đáng yêu, giống như linh quả ngọt ngào, khiến người khác hận không thể bế cậu ôm vào lòng thơm thơm nắn nắn.

Không nghĩ tới sau khi lớn lên, cậu lại mang dáng điệu của một tên lỗ mãng quê mùa thế này.

Yến Thiên Ngân gật gật đầu, nói: “Nếu hai người các ngươi tình đầu ý hợp, vậy Cứ thế ở bên nhau đi, tao thay mặt đại ca chúc các ngươi bạch đầu giai lão, đoạn tử tuyệt tôn.”

Ngụm nước trong miệng Đoạn Vũ Dương suýt chút nữa phun ra ngoài.

Hàn Ngọc Nhiên thấy giờ rất đã không chênh lệch lắm, dùng vẻ mặt bi phẫn nói: “Hàn Ngọc Nhiên ta tự thấy mình chưa bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với Lận Huyền Chi, nếu hôm nay hắn nhất định muốn hắt nước bẩn lên người ta, hủy hôn với ta, chẳng màng tình cũ, Hàn Ngọc Nhiên ta đây tuyệt không sẽ tự rước lấy nhục.”

Hắn lấy ra một tờ hôn thư từ trong túi trữ vật, vung lên trời cao, hai từ hôn thư giằng co với nhau.

“Hôm nay ta và Lận Huyền Chi, đoạn tuyệt hôn ước, từ đây hôn tang gả cưới, không liên quan đến nhau!”

Sau khi nói xong, mọi người đều chờ này hai tờ hôn thư này cháy thành tro, tiêu tan trong đất trờ.

Nhưng qua một lúc lâu hai tờ hôn thư vẫn chả có động tĩnh gì.

Trong lòng Hàn Ngọc Nhiên bỗng nhiên sinh ra nguồn linh cảm không tốt.

Lúc bàn chuyện hôn ước này, ngoại tổ chứng hôn cho cậu ta vẫn còn trên đời, hôn thư này là do ngoại tổ của cậu ta và phụ thân Lận Huyền Chi, Lận Trạm viết ra, trong đó không biết ẩn chứa môn đạo gì.

Chẳng lẽ, hôn thư này giải không được?

Lúc đáy lòng Hàn Ngọc Nhiên nóng vội nhue kiến hò trên chảo nóng, một thanh âm trong vắt lạnh lùng như tiếng ngọc, truyền vào từ đại môn ——

“Lận Huyền Chi ta, ân đoạn nghĩa tuyệt với Hàn Ngọc Nhiên, từ đây hôn tang gả cưới, không liên quan đến nhau!”

Chỉ trong tích tắc, hai tờ hôn thư mãi vẫn chưa có động tĩnh gì kia, cùng nhau bốc cháy, một luồng cho màu trắng bay về hướng Đông, luồng lại bay về hướng Tây, tiêu tan trong không trung, nhanh chóng biến mất.

Bọn họ đi hai đường khác nhau, không ai cản trở ai.

Sắc mặt của Hàn Ngọc Nhiên trở nên xanh mét, cơ thể phẫn nộ đến mức run rẩy không ngừng.

Bởi vì đôi hôn thư này, thế không phải là hôn thư hai bên bình đẳng, mà là Lận Huyền Chi là phu, cậu ta là thê!

Nếu không phải do vậy, cậu ta hoàn toàn có thể đơn phương giải trừ hôn ước, mà không phải cần đợi Lận Huyền Chi mở miệng, hôn ước của bọn họ mới được giải trừ, không còn phép tắc thiên địa quản thúc!

Chuyện này đối với Hàn Ngọc Nhiên mà nói, quả thực là là một chuyện vô cùng nhục nhã!

Hàn Ngọc Nhiên oán hận nhìn Lận Huyền Chi mặc đạo bào trắng, chỉ là nhẹ búi tóc bằng một cây trâm cài bình thường, nhưng lại càng khiến hắn trở nên hiên ngang độc lập phẩm mạo như tiên, hận không thể dùng một chưởng đánh chết hắn!

Nguyên Thiên Vấn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hai người đàn ông, nếu kết thành đạo lữ, tất nhiên sẽ có một bên trên, một bên dưới giống đôi nam nữ bình thường, nhưng lúc viết hôn thư, hiếm khi có người viết thẳng ra như thế, mọi người đều kết hôn thư bình đẳng, còn vấn đề trên dưới, đến lúc thành vợ thành chồng, tự biết với nhau là được.

Huống hồ, nghe nói Lận Huyền Chi và Hàn Ngọc Nhiên là đính hôn từ trong bụng mẹ, lúc ấy chẳng ai biết Lận Huyền Chi sẽ có thiên phú kinh động khắp năm châu, hơn nữa Hàn gia là thế gia bậc hai, lúc ấy Lận gia là thế gia bậc ba, phải luẩn quẩn cỡ nào mới có thể để Hàn Ngọc Nhiên trở thành người ở dưới trong lúc định hôn chứ……

Đối với một người đàn ông mà nói, chuyện này còn không phải là một loại vũ nhục ư.

Một đường Lận Huyền Chi đi tới, hấp dẫn vô số tròng mắt.

Vẻ đẹp sáng trong không gì sánh kịp, tựa như thần tiên hạ phàm, tuy đã thành phế nhân, cũng khó xoá đi một thân phong hoa của hắn.