Chương 44: Ai đi đường nấy.

Khuôn mặt Yến Thiên Ngân trắng đi chỉ trong giây lát, sau đó lùi hai bước, hận không thể giấu mình vào trong khe đất —— cậu, cậulens lừa Lận Huyền Chi để đến đây!

Đoạn Vũ Dương cũng bắt đầu liều mạng đảo mắt, trợn trắng mắt, ai con mẹ nó biết tại sao Lận Huyền Chi lại đến đây, rõ ràng trong đồ ăn, cậu ấy hạ vào hẳn một viên An Tức Đan!

Lận Huyền Chi đi đến trước mặt Yến Thiên Ngân, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi lại đến trước mặt Đoạn nhị trưởng lão, quy củ hành lễ, nói: “Hoa Dung bái kiến Đoạn nhị trưởng lão.”

Đoạn nhị trưởng lão trầm ngâm một lát, lộ ra một tia ý cười, gật gật đầu nói: “Không tồi, không tồi.”

Lận Huyền Chi nói: “Công phu hạ độc của Đoạn công tử, cũng không tồi.”

Đoạn Vũ Dương: “……”

Đậu, thế mà lại đi mách lẻo!

Đoạn nhị trưởng lão cười ha ha, giơ tay đưa cho Lận Huyền Chi một lọ đan dược, nói: “Cháu trai này của ta, quá bướng bỉnh, nhưng lòng không mang ý xấu, mong Hoa Dung nhường nhịn vài phần.”

Lận Huyền Chi thu bình đan dược từ tay tu sĩ Hoàng giai này, cảm thấy mỹ mãn, cười nhẹ nói: “Ta còn phải cảm tạ Đoạn công tử chăm sóc gia đệ, ngày sau chắc chắn sẽ tới cửa cảm tạ.”

Đoạn nhị trưởng lão càng thêm vừa lòng.

Tròng mắt của Đoạn Vũ Dương sắt trợn lên tận trời, không biết gần đây Lận Huyền Chi trúng gió gì, vậy mà còn học được cả việc đưa đẩy!

“Lận Huyền Chi.” Nguyên Thiên Vấn nói.

“Nguyên Thiên Vấn.” Lận Huyền Chi cũng đáp lại một tiếng, xem như là chào hỏi.

Khi còn ở Huyền Thiên Tông, Nguyên Thiên Vấn và hắn, cùng hai vị thiên phú trác tuyệt khác, được gọi thành tứ kiếm, chẳng qua bởi vì Chiết Kiếm Phong cách Đoạn Kiếm Phong của Lận Huyền Chi một khoảng khá xa, Nguyên Thiên Vấn lại thường xuyên không ở trong tông môn, hai người không có quá nhiều giao thoa, cũng chưa từng gặp nhau chính thức như vầy bao giờ.

Lận Huyền Chi quét mắt nhìn Hàn Ngọc Nhiên, nói: “Có một số lời, trong lòng ta ngươi đều tự biết trong lòng, không cần nhiều lời, ta và ngươi đã không còn liên quan, từ đây ai đi đường nấy, giữ mình mạnh khỏe thôi.”

Hàn Ngọc Nhiên trơ mặt, nói: “Như ngươi mong muốn.”

mục đích chuyến này của Lận Huyền Chi đã đạt được, liền quay lại nhìn Yến Thiên Ngân ủ rũ cụp đuôi, cúi thấp đầu hận không thể chôn mình vào đất, nói: “A Ngân, chúng ta đi.”

Tuy rằng Yến Thiên Ngân sợ mất hồn mất vía vì biết sắp phải ăn phạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đi theo sau Lận Huyền Chi, rời khỏi đại môn Hàn gia dưới tầm mắt của mọi người.

Hai chú hổ con cũng tung ta tung tăng, ưỡn ngực ngẩng đầu theo sát phía sau.

Sau khi Lận Huyền Chi và Yến Thiên rời đi, Đoạn gia Nhị trưởng lão cũng mang theo Đoạn Vũ Dương tự mình rời đi.

Trước khi đi, Đoạn Vũ Dương còn dùng ánh mắt mang đầy ẩn ý liếc mắt nhìn Nguyên Thiên Vấn một cái, nói: “Nguyên thiếu phong chủ, hy vọng sau này, ngươi sẽ không phải hối hận vì lựa chọn của ngày hôm nay.”

Nguyên Thiên Vấn không hiểu ra sao, nhưng Đoạn Vũ Dương đã rời khỏi, đây là sinh thần yến của Hàn Ngọc Nhiên, tất nhiên hắn không thể nào giữ Đoạn Vũ Dương lại, rồi dò hỏi một phen.

Nguyên Thiên Vấn chỉ đành kiềm chế nỗi hoang mang trong lòng, nói với Hàn Ngọc Nhiên nói: “Ngọc Nhiên, lời ta vừa nói chính là lời thật lòng ta, hôm nay ta đến, cũng vì muốn cầu hôn, trùng hợp hôm nay Lận Huyền Chi cũng muốn giải trừ hôn ước với ngươi, không biết ngươi bằng lòng trở thành vị hôn phu của ta không.”

Hàn Ngọc Nhiên cắn cắn môi dưới, cứ như đang cực kỳ phân vân, sau một lúc lâu, cậu ta mới ngẩng đầu nhìn Nguyên Thiên Vấn, nói: “Nguyên đại ca, ta…… Ta không dối gì ngươi, lúc trước ta đã đem tất cả tình cảm, đều dồn vào người Huyền Chi, bây giờ hắn đột nhiên giải trừ hôn ước, lòng ta vẫn rất đau buồn, thứ cho ta không thể đáp ứng ngươi ngay.”

Hàn Vô Vân đương nhiên sẽ thấy gấp, hận không thể đáp ứng thay cho Hàn Ngọc Nhiên, nói: “Nguyên thiếu phong chủ, hay là ngươi ở lại nhà ta mấy ngày, chờ tâm trạng của Ngọc Nhiên tốt hơn chút, rồi lại suy xét đến việc này.”

Nguyên Thiên Vấn tỏ ra thấu hiểu, gật đầu nói: “Ta hiểu cho ngươi mà, đương nhiên sẽ không ép em quá, Ngọc Nhiên đừng đắn đo, ngươi và ta cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Hàn Ngọc Nhiên lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, rũ hàng lông mi cực dài xuống, bày ra vẻ mặt hồn bay phách lạc.

Dáng vẻ rơi vào trong mắt mọi người, hiển nhiên đã bị coi thành dáng vẻ đáng thương, Hàn Ngọc Nhiên đối xử với Lận Huyền Chi toàn tâm toàn ý, rồi lại bị Lận Huyền Chi vứt bỏ, không khỏi sinh ra lòng đồng tình với cậu ta

Chẳng qua, chuyện này chỉ bị coi thành một khúc đệm nhỏ, sinh thần yến rất nhanh đã trở lại khung cảnh náo nhiệt.