Chương 26: Không Sợ Mất Mặt

Huấn luyện động tác cơ bản với người này thực sự không cần thiết, cậu ta nghiêm túc như vậy để làm gì?

Nghiêm Cảnh Huân bước hai bước xuống bậc thang, nghĩ đến đêm đó, khi tay anh sắp chạm người cô, vai cô chùng xuống, nhẹ nhàng né tránh, trình độ vượt xa những trinh sát bình thường.

Sau khi đôi giày của anh chạm cát liền dừng lại.

Bởi vì khoảng cách tương đối xa, An Vân Sam vẫn chưa nhận thấy điều gì, cẩn thận thực hiện động tác.

Đối với những động tác này, An Vân Sam có chút suy tính, có rất nhiều kĩ năng chiến đấu mục đích cuối cùng cũng chỉ là đánh bại kẻ thù, mặc dù một số động tác được cố định trong quá trình huấn luận nhưng trong thực chiến chúng sẽ phải thay đổi tùy theo các tình huống khác nhau.

Đây cũng chính là lý do vì sao cùng được huấn luyện như nhau nhưng có người yếu kẻ mạnh.

“An Tiểu Sơn!”

Một tiếng hét lớn truyền đến, tiểu đội trưởng Chu Quảng An đứng nghiêm.

“Ở đây!”

An Vân Sam thu quyền đồng thời cũng đứng nghiêm.

Phó Vân Đào cách đó không xa đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị trừng mắt nhìn An Vân Sam.



Không sai, là trừng mắt.

Phó Vân Đào vốn là một người rất nghiêm túc, lông mày dựng ngược, giữa hai lông mày có chữ “Xuyên” rất sâu, khuôn mặt uy nghiêm trời sinh, nhìn không cũng đã khiến người khác sợ hãi chứ đừng nói là trừng mắt.

Đây chính là nguyên nhân ra đời của danh hiệu “Phó Ma Quỷ”, cách mà một số cựu binh gọi sau lưng anh ta.

“Một trăm lần gập bụng! Năm mươi lần chống đẩy! Ba mươi hiệp cơ bụng! Làm ngay!”

“Rõ.”

Chỗ này đều là cát, An Vân Sam chỉ có thể ra khỏi nơi này mới có thể thực hiện rèn luyện như vậy, khi cô quay người rời đi liền nghe thấy Phó Vân Đào hừ lạnh một tiếng.

"Cậu luyện kỹ năng đánh nhau làm gì, chỉ với thể lực này, luyện đến đâu cũng sẽ bị đấm cho nhừ tử! Cũng không biết xấu hổ!"

Cô không thể phản bác vì lời anh ta nói chính là sự thật.

Chu Quảng An đứng một bên không dám ho he, rất nhiều người đều lén lút nhìn về phía cậu ta, cả lớp chỉ có An Tiểu Sơn là đổi từ huấn luyện chiến đấu thành rèn luyện thể chất.

Chu Quảng An cảm thấy xấu hổ thay cho An Tiểu Sơn.

Không cần nhìn cũng biết hiện tại phần lớn ánh mắt của mọi người nhất định đều đổ dồn về phía An Tiểu Sơn.



Nhưng không còn cách nào, đào tạo tân binh chính là như vậy.

Kỳ thực Chu Quảng An cũng khá thích An Tiểu Sơn, cậu ta không kiêu căng lười biếng cũng không mặc quần áo lề mề như những tân binh mới tới khác, đây hình như đã là thói quen của cậu ta. Chu Quảng An cảm thấy người này có chút mạnh mẽ quyết đoán.

Đáng tiếc…

Phó Vân Đào ra lệnh cho An Vân Sam, nhìn bóng dáng cô bắt đầu rèn luyện thể chất với vẻ khinh thường, sau đó quay người, trước khi rời đi nói với Chu Quảng An rằng về sau cứ huấn luyện như vậy nếu cô kết thúc việc rèn luyện thể chất sớm vậy thì cứ tiếp tục làm tiếp.

Điều này có nghĩa là nếu thể lực của cô không theo kịp sẽ không thể thực hiện những bài tập khác.

Triệu Kiến Phong nhìn những tân binh đang gập bụng ở phía xa, khóe miệng nhếch lên lên nụ cười, Liêm Hữu Tài bất đắc dĩ lắc đầu, những người còn lại cũng lắc đầu cười nhạo, Chu Quảng An nhìn thấy vậy trong lòng khẽ thở dài.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau luyện tập!” - Chu Quảng An hô to một tiếng.

An Vân Sam biết ý tứ của những ánh nhìn đó nhưng trên mặt thể hiện không bận tâm điều gì chỉ tập trung vào việc rèn luyện.

Chính cô biết rất rõ, điều đầu tiên cần cải thiện bây giờ là thể chất, đây là điều cơ bản nhất!

Cần một trăm lần gập bụng nhưng khi An Vân Sam làm đến lần thứ ba mươi, động tác đã chậm lại, làm thế nào mà có thể hoàn thành những hơn sáu mươi lần nữa?

Hơn nữa còn có ba mươi hiệp cơ bụng!