Chương 63: Sao cô lại tới đây?

Hạ Nhược cảm thấy trò này khá vui, sau này thằng nhãi này mà chọc cô thì cô sẽ dùng chiêu này đối phó.

“Vậy anh mau về nhà lấy cho tôi đi.”

Phong Ngạn giải cứu góc áo bị túm đến nỗi thảm thương của mình từ trong tay người nào đó, “Cô cũng lắm trò thật!”

Hạ Nhược vươn ngón tay chọc vào anh, nũng nịu nói: “Ghét quá hà, người ta là con gái mà, đương nhiên phải lắm trò rồi!”

Phong Ngạn không chịu nỗi nữa, tiếp tục trừng cô, “Cô chơi đủ chưa đó? Chắc là đủ rồi đúng không.”

“Vậy anh có đi hay không?” Hạ Nhược thả tay xuống, hỏi.

“Đi, đi ngay đây, mẹ nó, cô mới là ông lớn thì có!” Phong Ngạn tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lái xe về nhà chính.

Từ khi mẹ anh qua đời, anh được hai ông bà nội dẫn về nhà cũ nuôi nấng, đến năm mười hai tuổi thì được ba đón về sống tại nhà chính, năm mười ba tuổi lén chạy tới chiến trường, từ lính quèn trở thành thiếu tướng, thời gian anh ở đế đô rất ít ỏi.

Mãi đến năm ngoái khi anh tròn 18 tuổi thì mới bị ông nội và ba mình bắt ép quay về nhà, sau đó lại báo danh vào trường quân đội rồi ở lại đế đô luôn.

Bởi vậy anh cũng không có bất động sản riêng, bình thường nếu không sống ở nhà chính, thì cũng chạy đến sống ở chung cư với hai anh trai.

Tuy hồi bé anh sống tại nhà cũ, nhưng anh và hai anh trai cực kỳ thân thiết, chỉ cần anh ở nhà chính thì bọn họ đều sẽ trở về sống với anh.

Nhớ tới những ký ức xưa, khuôn mặt vốn cao ngạo của Phong Ngạn bất giác dịu đi vài phần.

Lúc lái xe bay vào nhà chính, Hạ Nhược lại không đi xuống, “Tôi sẽ ở trên xe đợi anh!”

Nếu trong nhà Phong Ngạn có người thì lúc chạm mặt sẽ hơi xấu hổ.

“Cô không muốn vào nhà tôi tham quan hả?” Phong Ngạn hỏi.

Hạ Nhược lắc đầu: “Sau này có cơ hội rồi tính sau!”

Phong Ngạn xuống xe, “Được rồi, tôi sẽ quay về nhanh thôi!”

Sau khi anh rời đi, Hạ Nhược cầm thiết bị thông minh xem tin tức, như vậy càng có lợi cho việc hiểu biết về thế giới này.

Một lát sau, bỗng có mấy chiếc xe bay đắt tiền chạy vào trong sân, cô ngó mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ vest nữ có dung mạo thanh lãnh, thoạt nhìn có vẻ vô cùng giỏi giang bước xuống từ trên xe, người bước xuống sau không phải là trợ lý thì cũng là vệ sĩ, trông cực kỳ phô trương.

Đúng lúc này, Phong Ngạn mở cửa đi ra từ bên trong, nhìn thấy người phụ nữ này thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Sao cô lại tới đây?”

Trên gương mặt thanh lãnh của người phụ nữ lập tức lộ ra một nụ cười, “Tiểu Ngạn ở nhà à! Cô sẽ đến đây sống vài ngày!”

Phong Ngạn lạnh lùng nhìn cô ta, không giấu giếm vẻ chán ghét, “Đừng gọi tôi là Tiểu Ngạn, cô không có tư cách này.”

“Sống ở đây mấy ngày?” Sau đó anh lại nhướng mày, “Không có sự cho phép của tôi thì cô đừng có mơ bước vào đây nửa bước, muốn làm mẹ kế của tôi à, cô tỉnh mộng đi.”

Lời nói chẳng chừa cho người khác chút mặt mũi nào khiến nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ kia cứng lại, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm thật chặt.

“Quản gia!” Phong Ngạn quay đầu hô một tiếng.

Một ông lão tóc hoa râm vội vàng bước nhanh ra, “Cậu nhỏ, cậu có gì muốn phân phó sao?”

Phong Ngạn hỏi: “Ba tôi cho phép cô ta đến sống ở đây à?”

Quản gia lập tức cung kính trả lời: “Cô Giang có một thực nghiệm chế thuốc cần làm, vì có tính bảo mật tính rất cao nên nguyên thủ mới đồng ý để cô ấy sống ở nhà chính một khoảng thời gian.”

Phong Ngạn hừ lạnh: “Nhà chính cũng không phải là phòng thí nghiệm để chế thuốc, rốt cuộc cô đến đây để làm thực nghiệm, hay là đến quyến rũ đàn ông?”

Giang Mẫn Vận nghe anh nói như vậy thì sắc mặt khó coi hơn vài phần, không nhịn được mở miệng: “Cậu ba Phong, kính mong cậu hãy dùng từ cẩn thận!”

Phong Ngạn khoanh tay lại, “Chính cô đến đây âm mưu quyến rũ đàn ông mà còn không cho người khác nói?”

Thế mà lại thừa dịp bọn họ không ai có ở nhà mà muốn đến đây tu hú chiếm tổ, quả là nằm mơ!

“Cậu!” Giang Mẫn Vận chưa từng bị ai làm nhục nhã đến vậy.

Một trợ lý nam đằng sau cô ta không nhịn được tiến lên, cực kỳ tức giận nhìn về phía Phong Ngạn, “Cậu ba Phong, cậu thật quá đáng!”