Chương 21: Tôi muốn biết chồng mình giỏi đến mức nào.

Tô Vũ Ninh kéo tay Tiêu Mỹ Quyên nói:

"Mỹ Quyên, cô xem Chu Chỉ Thanh đã đồng ý rồi còn không mau cảm ơn anh ấy. Chỉ cần sau này cô chịu giúp anh Chu đây giặt mấy bộ quần áo, anh ấy sẽ dạy cô học thật tốt, nhất định sẽ được đỗ được đại học đó.“

Hai kẻ khốn kiếp các người, hãy lợi dụng lẫn nhau, tính kế nhau đi.

Tô Vũ Ninh cười rất vui vẻ.

"Cảm ơn anh, Chu Chỉ Thanh, anh thật tốt bụng." Tiêu Mỹ Quyên tiến đến nắm chặt lấy tay Chu Chỉ Thanh: “Nếu anh có quần áo cần giặt, tôi bây giờ có thể giúp anh.”

“Tiểu Ninh..." Chu Chỉ Thanh không kịp phản ứng, quay đầu nhìn Tô Vũ Ninh.

Tô Vũ Ninh xua tay với hắn:

“Chu Chỉ Thanh, anh mau giúp Mỹ Quyên đi. Tôi hiện tại đã kết hôn rồi, cũng không thích hợp giúp anh giặt đồ nữa. Còn nữa, chồng tôi sẽ dạy tôi học chữ, về sau cũng không cần làm phiền anh nữa.”

Tô Vũ Ninh nói với vẻ mặt cảm kích, trông rất chân thành nói.

Chuyện này ngoài mặt thì là cô đang làm sáng tỏ thanh danh cho Chu Chỉ Thanh, nhưng thật ra là muốn phủi sạch mỗi quan hệ của mình với Chu Chỉ Thanh.

Để xem sau này ai còn dám nói cô thích Chu Chỉ Thanh nữa!

Mà bây giờ Chu Chỉ Thanh đã có người giặt đồ cho hắn rồi, chắc hẳn về sau sẽ không tìm đến cô làm phiền nữa.

Thật là tuyệt vời khi gϊếŧ được hai con chim bằng một mũi tên.

Tiếc là cô không mượn được sách, khi về không biết phải giải thích với Tiêu Mặc Hàn như thế nào.

Tô Vũ Ninh đang định quay người đi về, thì có người gọi cô lại: “Cô không phải muốn mượn sách sao? Đi theo tôi.”

Người gọi cô lại là một nữ thanh niên tri thức ở trung tâm giáo dục thanh thiếu niên, tên là Trịnh Mỹ Hồng.

Tô Vũ Ninh biết cô ấy qua ký ức của nguyên chủ, chính Trịnh Mỹ Hồng là người nhiều lần nhắc nhở nguyên chủ rằng, Chu Chỉ Thanh chỉ đang lợi dụng cô ấy mà thôi, có thể thấy Trịnh Mỹ Hồng là một cô gái tốt.

“Được!” Tô Vũ Ninh cũng không ngại kết bạn với người tốt bụng.

Cô đi theo Trịnh Mỹ Hồng vào ký túc xá dành cho nữ, bốn người ở một phòng, giường của Trịnh Mỹ Hồng nằm ở gần cửa sổ, bên cạnh là chiếc bàn chất đầy sách.

Trong đấy có rất nhiều tài liệu ôn thi đại học, xem ra cô ấy cũng muốn quay về thành phố học đại học.

“Ngoại trừ hai cuốn sách tôi đang đọc ở đó, cô có thể chọn bất kỳ cuốn sách nào, nhưng mà tôi không thể cho cô mượn quá lâu, đặc biệt là tài liệu ôn thi.”

Trịnh Mỹ Hồng chỉ vào đống sách giới thiệu với Tô Vũ Ninh

Tô Vũ Ninh cầm lấy cuốn tài liệu ôn thi lên, lật qua xem, trên đó có rất nhiều ghi chú, chứng tỏ cô ấy đã học rất chăm chỉ. Nhưng không khó để nhận ra ra những câu hỏi khó cô ấy vẫn chưa giải, hầu hết là để trống hoặc ghi dấu chấm hỏi trên đó.

"Không ngờ rằng thanh niên tri thức Trịnh lại chăm học như vậy đó. Không giống tôi, sách cũng không đọc được mấy chữ.“ Vốn dĩ nguyên chủ cũng là người thất học, hiện tại Tô Vũ Ninh cũng không muốn khơi dậy sự nghi ngờ.

Trịnh Mỹ Hồng cầm tay cô, mỉm cười nói:

“Chỉ cần cô chịu học hành là chuyện vô cùng tốt rồi. Trước đây là tôi hiểu lầm cô, vậy nên đừng để bụng nhé. Nếu tôi biết cô làm việc hộ Chu Chỉ Thanh chỉ vì anh ta dạy cô học. Thì tôi đã cho cô mượn sách từ sớm rồi, cũng không cần phiền đến anh ta.“

“Không có gì đâu. Tôi không để bụng chuyện đó." Tô Vũ Ninh cảm thấy chột dạ. Phải biết rằng, nguyên chủ thật sự rất thích Chu Chỉ Thanh. Nếu Trịnh Mỹ Hồng đã để ý đến chuyện này, thì làm sao cô ấy không nhận ra chứ.

Trịnh Mỹ Hồng nói như vậy chỉ đanh giữ thể diện cho Tô Vũ Ninh mà thôi. Thật sự đây là một cô gái tốt bụng và tinh tế.

Một cô gái tốt như vậy, Tô Vũ Ninh quyết định giúp cô ấy một chút

Cô lật qua tất cả sách trên bàn của Trịnh Mỹ Hồng, ngoài hai cuốn truyện, cô còn đặc biệt chọn thêm hai cuốn tài liệu ôn thi của Trịnh Mỹ Hồng.

"Hai cuốn này tương đối khó, cô xem có hiểu được không?" Trịnh Mỹ Hồng chỉ vào hai cuốn sách mà Tô Vũ Ninh đã chọn, ân cần nhắc nhở cô.

Tô Vũ Ninh lắc đầu: "Tôi xem qua không hiểu, nhưng tôi muốn mang về cho Tiêu Mặc Hàn xem qua. Nghe nói trước đây anh ấy học rất giỏi, tôi muốn biết chồng mình giỏi đến mức nào.

"Haha…Ra vậy, nghe cô nói như thế này, có vẻ là đã chấp nhận Tiêu Mặc Hàn rồi nhỉ? Xem ra lời đồn gần đây không đáng tin cậy lắm.”

Tô Vũ Ninh cười nói: “Tôi rất hài lòng. Tuy anh ấy bị thương, nhưng tôi hy vọng anh ấy sẽ tốt lên qua từng ngày.”

"Đúng vậy, dù sao vẫn phải hy vọng nhìn về phía trước mà sống." Trịnh Mỹ Hồng tiễn Tô Vũ Ninh ra cửa, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cô ấy có chút đau lòng, lắc đầu.

Người dân trong thôn đồn rằng, vết thương của Tiêu Mặc Hàn sẽ không bao giờ lành, có lẽ trong vòng vài tháng tới có thể sẽ chết, cho dù sống sót, thì anh ta cũng trở thành người tàn tật suốt đời.

Thật đáng tiếc cho Tô Vũ Ninh, một cô bé vừa tròn 18 tuổi, có lẽ đời này của cô ấy cũng không có bao nhiêu hy vọng!

Tô Vũ Ninh nào biết trong lòng mọi người cô lại đáng thương như vậy, liền vui vẻ ôm mấy cuốn sách về nhà.

Đây có lẽ điều hạnh phúc nhất mà cô gặp được sau khi xuyên đến thế giới này.

Vừa vào cửa liền hét lên: "Tiểu Mặc Hàn, anh đoán xem tôi mang về cho anh cái gì?”