Chương 22: Ngồi lại đây, tôi dạy cô học chữ

“Chị dâu về rồi.” Tiết Nhị Cẩu đi tới cầm lấy mấy cuốn sách từ tay Tô Vũ Ninh: “Để em xem chị dâu mang về những sách gì về cho Hàn đại ca nào?”

“Tiểu thuyết võ thuật? Được này, em rất thích đọc thể loại này. Nhưng mấy cuốn này là gì vậy, chị dâu muốn thi đại học sao?”

Tiết Nhị Cẩu nhìn hai cuốn tài liệu ôn tập với vẻ mặt khó hiểu.

"Thi đại học cái gì chứ? Tôi thì có đọc được bao nhiêu chữ đâu, làm sao có thể thi đại học được?" Tô Vũ Ninh cầm lấy hai cuốn sách, chớp mắt nói: "Cái này là để cho Hàn đại ca của anh gϊếŧ thời gian."

Cô đưa sách cho Tiêu Mặc Hàn:

“Nếu đọc tiểu thuyết chán quá, thì chuyển qua làm hai câu hỏi trong tập ôn thi này đi, hoạt động đầu óc một chút. Tôi nghe mọi người trong thôn nói rằng, ngày trước anh học giỏi lắm. Nếu anh muốn đi học đại học, thì bây giờ tranh thủ trong thời gian hồi phục sức khoẻ, ôn luyện một chút đi.

Tiêu Mặc Hàn nhìn cuốn sách trong tay Tô Vũ Ninh hỏi: "Cô muốn tôi đi học đại học sao?"

"Hả?" Tô Vũ Ninh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra, chắc hẳn Tiêu Mặc Hàn đã hiểu lầm ý của cô: "Không phải là tôi muốn anh đi học đại học, mà chuyện này còn phải dựa vào năng lực của anh, tuỳ anh quyết định.”

“Nếu anh cũng có ý định đó, thì tôi có thể giúp anh mượn tài liệu ôn thi. Nếu không thì cứ giải đề ôn tập coi như gϊếŧ thời gian đi.

Nếu không phải vì sợ người khác nghi ngờ, cô cũng không phiền Tiêu Mặc Hàn làm đề ôn tập. Mà cô sẽ làm khi rảnh.

Chẳng phải nguyên chủ là người mù chữ, biết không được bao nhiêu mặt chữ sao. Nếu cô tự dưng thành thạo đọc và viết, thì mọi người sẽ nghĩ ngờ mất.

Tiêu Mặc Hàn đưa tay nhận lấy cuốn sách từ trong tay Tô Vũ Ninh: "Cũng được, coi như gϊếŧ thời gian đi.”

Xem ra anh ấy không có ý định vào đại học!

Tô Vũ Ninh không để ý nhiều, đây là chuyện của Tiêu Mặc Hàn, mặc dù bây giờ bọn họ đã là vợ chồng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.

Chắc hẳn sau khi ly hôn, cô sẽ không phải tốn nhiều công sức để che giấu năng lực của bản thân nữa. Khi đó cô sẽ chuyển đến sống ở thành phố, có lẽ ở đó cô cũng không cần lo lắng khi đi dạo sẽ gặp những người quen biết của nguyên chủ.

Nhưng những chuyện này để sau rồi tính đi, Tô Vũ Ninh không nghĩ nữa, mà xoay người đi vào bếp đun chút nước để tắm rửa.

Cô chạy đi chạy lại cả một ngày trời, cơ thể đầy mồ hôi, nên cảm thấy có chút có khó chịu.

Chờ cho nước sôi, cô đi ra thì phát hiện, Tiết Nhị Cẩu đã rời đi, chỉ còn Tiêu Mặc Hàn ngồi dưới hiên đọc sách.

Lúc này trời đã tối.

Tô Vũ Ninh nhắc anh: “Anh vào nhà thắp đèn đi, đọc như vậy không tốt cho mắt.”

“Sao cô lại bỏ đá vào túi áo thế?” Tiêu Mặc Hàn đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào túi áo của cô.

Tô Vũ Ninh đưa tay sờ túi áo, những hòn đá cô nhặt trước đó vẫn còn ở đó, cô xấu hổ cười hai tiếng: “Đuổi chó đấy, tôi sợ bị chó cắn.”

“Ừ.” Tiêu Mặc Hàn cúi đầu, cũng không vạch trần lời nói dối của cô: “Tôi đã nói chuyện với Nhị Cẩu rồi, lần sau lên núi cậu ấy sẽ đi cùng cô.”

Tô Vũ Ninh sửng sốt một chút, không ngờ anh đột nhiên lại nhắc tới chuyện này: “Được.”

Dù mục đích của anh là gì, thì cũng đều sợ cô sẽ xảy ra chuyện mà thôi, cho nên loại chủ động quan tâm này đối Tô Vũ Ninh cũng tốt.

Bồn tắm thật ra chỉ là một cái chậu gỗ, sau khi đổ đầy nước lại khiến Tô Vận Ninh nghi ngờ cuộc sống này.

Cô đành phải thắp đèn dầu, vội vàng tắm trong bếp. Dọn dẹp xong, đi ra thì phát hiện Tiêu Mặc Hàn đã không còn ở dưới mái hiên nữa.

Cô đổ nước nóng ra một chậu nhỏ, rồi mang vào trong phòng: “Anh rửa mặt đi!”

Tiêu Mặc Hàn ngồi dậy, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc khác lạ: “Cám ơn.”

Chờ anh lau mặt xong, Tô Vũ Ninh bưng chậu nước ra ngoài.Tiêu Mặc Hàn từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp sắt.

Khi Tô Vũ Ninh đi vào, anh đưa hộp sắt cho cô: “Ngày mai có họp chợ, cô đi mua ít quần áo với đồ ăn đi.”

Trong hộp có tiền và tem phiếu, Tô Vũ Ninh lấy ra đếm, hơn năm đồng, một phiếu gạo, phiếu dầu cùng phiếu vải.

Xem ra lời anh nói trước đây là thật, cũng không phải đang dỗ dành cô, cho dù anh có bị thương nằm ở nhà cũng hoàn toàn có thể nuôi được cô.

Đối với đám người nhà họ Tiêu bên kia, hẳn là Tiêu Mặc Hàn cũng đã đề phòng bọn họ từ lâu. Bọn họ đúng là không có ai đáng để anh đặt lòng tin hết, chỉ có không ngờ anh lại tin tưởng cô, một người mới ở với anh chưa đầy hai ngày.

Nhắc mới nhớ, khi anh nói với cô rằng sẽ cho mình một khoản tiền trước khi rời đi vào ba tháng tới, lúc ấy cô cũng thực sự tin không chút nghi ngờ.

Mối quan hệ tin tưởng nhau giữa con người với con người này thực sự kỳ diệu!

Tô Vũ Ninh cười: “Vậy anh cần gì không, tôi mua hộ anh?”

“Tôi không cần cái gì, cô thấy thích hợp thì mua.” Tiêu Mặc Hàn cúi đầu, không nhìn Tô Vận Ninh.

Cô vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt. Gió từ cửa sổ đang mở thổi vào, mang theo hương thơm thoang thoảng của cô, khiến Tiêu Mặc Hàn cảm thấy miệng lưỡi khô cứng.

Không phải anh chưa từng thấy phụ nữ, cũng không phải anh chưa từng thấy người nào đẹp hơn Tô Vũ Ninh.

Ngược lại, cô gái trước mặt này khuôn mặt gầy gò, vàng vọt, thân hình suy dinh dưỡng, không hề hấp dẫn chút nào.

Thế mà mỗi cử chỉ, hành động hay những nụ cười hồn nhiên của cô, đều khiến tâm trạng của anh lên xuống, chính xác hơn là ảnh hưởng đến cảm xúc của anh rất nhiều.

Một cảm giác tuyệt diệu khó tả.

Tô Vũ Ninh cất tiền và phiếu đi, cởi giày leo lên giường: "Anh đang đọc sách gì vậy? Có thể đọc cho tôi nghe được không?”

“Có thể, cô ngồi gần lại đây chút, tôi dạy cô đọc chữ.”

"..."