Chương 7

Du Đình giáo huấn Lương Dịch một trận rồi rời đi, vừa khuất lối góc hẻm, một chiếc đã dừng ở đó, người trong xe đưa mắt nhìn Lương Dịch đang tơi tả nằm đó, khóe môi vươn lên nụ cười khinh bỉ. Trợ lý bên cạnh hắn hơi thấp đầu cung kính.

" Cục Trưởng, Lương Dịch đó...."

" Ngừng phúc lợi cho hắn đi, sau này đường đời phải biết nếm nhiều khổ ải "

Thư ký bé nhỏ liền không nói nữa, chiếc xe đen mau chóng lăn bánh rời khỏi.

Du Đình dạo này rất nhàn hạ, mỗi ngày đều chỉ có ăn ngủ rồi hành hạ Âu Lam lên bờ xuống ruộng.

Đêm qua Âu Lam đi quán bar tɧác ɭoạи, nào ngờ được người khác chụp lại tung lên mạng, hiện giờ có rất nhiều người đào bới chuyện của cô ta ra.

Nào là hà hϊếp người làm, quyến rũ anh rể họ, ăn chơi đàn đúm. Tất cả mọi cái xấu xa hầu như đều dồn vào cô ta cả.

Ba mẹ Âu Lam đương nhiên không muốn tiền đồ của con gái mình đổ sông biển, cũng năm lần bảy lượt xin Âu lão gia giúp mình. Nhưng....Âu Hiên sau khi xảy ra nhiều chuyện, cũng đã thông suốt vài phần. Không còn đem đám họ hàng thân thích đó vào mắt nữa.

Sự kiện lần trước ở tiệc đính hôn, đã khiến cho danh tiếng Âu Lam bị dơ bẩn, chỉ đành Lương gia sang nhà cô ta đã bàn bạc lễ đính hôn.

Lại một lần nữa dư luận ồn ào, thứ thiếu gia Lương thị sẽ đính hôn với thứ tiểu thư Âu gia.

Du Đình lấy cớ đi nghỉ dưỡng trở về Cửu Thành một chuyến. Nơi này vẫn vậy, dựa theo thời gian, Du Đình đã chết được hơn nửa năm, Du lão bà vì tin tức này mà bệnh tình trở nên nặng hơn, hiện chỉ có thể nằm trên giường chờ ngày chết.

Cô dựa theo tin tức đến mộ phần của nhà họ Du, mộ phần của Du gia nằm phía xa của từ đường, vốn chỉ có một người giúp việc trông coi và thắp nhang.

Cô bước đến trước một khu mộ, cảm thấy lưng có chút lành lạnh. Đương nhiên rồi, ai mà thấy bản thân mình chết và chôn rồi mà không sốc kia chứ?

Cô gái trong bức hình có nụ cười nhàn nhạt, sườn mặt tinh tế pha chút cao ngạo. Đó mới là Du Đình thực sự.

" Xin lỗi, cô đến thăm mộ của Du tiểu thư à?"

Người canh giữ ở đây là phụ nữ đã hơn bốn mươi, nửa đời của bà đều ở đây trông coi mộ phần của Du gia. Vừa rồi thấy cô đứng trước mộ phần lâu như thế, nên mới mạo muội đến hỏi.

" Phải, tôi đến thăm người bạn cũ "

" À phải, tiểu thư Du Đình, thực số khổ, đang yên đang lành đột nhiên lại bị ngã xuống biển mà chết "

Sắc mặt của cô thoáng lạnh, không phải khi không mà chết đâu!!!

" Tiểu thư Du Đình mất lâu như thế, trừ cô ra cũng chẳng ai đến thăm. À phải...hình như tháng trước có một câu thanh niên đến "

Du Đình quay đầu nhìn bà ta, chau mày lại. Thanh niên? Liệu có phải Lạc Xuyên? Không phải, anh ta làm sao có thể chứ? Là anh ta hại cô chết kia mà.

Người coi mộ đó tiến đến dùng khăn vắt bên hông lau lên hình của cô, rồi chậm rãi nhổ phần cỏ vừa mọc.

" Cậu đó đứng ở đây rất lâu, từ trưa đến gần chiếu tối. Còn lau hình của tiểu thư Du Đình nữa, chắc là...cậu ta quý cô ấy lắm "

Bà ta tiếp tục nhặt cỏ, động tác chậm rãi mà kỹ càng. Cô bất động một lúc rồi xoay người rời đi, chiếc xe màu đỏ lăn bánh khỏi nơi đó, tiến về phía Du gia đồ sộ.

Du gia không được tính là đại gia tộc gì, chỉ có thể coi như là có tâm có tiếng, ở Cửu Thành cũng có tiếng nói với người ta.

Du Gia từ trên xuống dưới có ba nhánh, cả ba đều là con của Du bà bà. Nhưng chỉ có cha của Du Đình là con trai duy nhất, chuyện ông thừa kế chỉ là sớm muộn.

Nhưng không bao lâu thì cha mẹ cô đều mất, vì tai nạn máy bay. Du bà bà rất yêu thương cô, dự định sẽ đem toàn bộ Du gia giai lại cho cô.

Trên Du gia có công ty lớn, còn có các chi được phân ra cho dòng họ. Nói ra thì công ty lớn, các cửa hàng, gia nghiệp đều là của Du Đình.

Chỉ đáng tiếc, Du Đình mất sớm, Du bà bà lại nằm liệt giường. Đương nhiên gia sản đó sẽ bị dòng họ chia năm xẻ bảy.

Du bà bà nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt có vẻ còn nhợt nhạt. Bà quản gia đến bên cạnh bà, hơi thấp đầu nói nhỏ.

" Bà chủ, có một cô gái đến, tự xưng là bạn của tiểu thư Du Đình "

Nhắc đến tên Du Đình, Du bà bà ngay lập tức hóa sắc mặt bi thương, mềm lòng một chút rồi cũng cho người vào.

Du Đình tiến vào phòng, nhìn bà lão nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt, thâm tâm có chút chua xót. Cô hơi tiến lại cúi người chào.

" Du lão phu nhân "

Du bà bà hơi xoay người nhìn cô, nở nụ cười ấm áp, hơi gật đầu, khóe môi có chút khó khăn mà nói từng tiếng.

" Con...là bạn của Đình nhi...?"

" Vâng, con là bạn cô ấy, bạn cũ " cô kéo lên nụ cười nhàn nhạt, làm Du bà bà cảm thấy hình ảnh cháu gái mình quanh đây.

" Du lão phu nhân, con ở thủ đô, không biết cô ấy đã mất, không kịp dự tang lễ "

Du bà bà gật đầu, trong mắt có nét bi thương.

" Đình nhi thực mệnh khổ, vốn nó mất cha mẹ đã đành, lại cho nó yêu phải một thằng không ra gì, cuối cùng lại chôn thây dưới biển sâu..."

Cô sợ Du bà bà kích động liền đến bên cạnh xoa xoa lưng bà, nét mặt thoáng đã âm trầm. Cô ở lại chút rồi cũng chào bà rời đi.

Thời tiết Cửu Thành không tốt như ở thủ đô, ngày càng lạnh, cô lái xe rời khỏi Du gia, sẵn tiện cho người điều tra về gia nghiệp của nhà mình hiện tại.

Sản nghiệp, công ty hiện tại đều nằm trong tay của Du Thúy, tức em gái của cha cô, đúng hơn là cô ruột của Du Đình.

Trong đầu cô lại ngẫm nghĩ lại thời gian của nửa năm trước, thời điểm bản thân đã bị biển sâu vùi lấy thân xác.

Là Du Thúy, bà ta đến tìm cô, mời đến bữa tiệc trên thuyền đó. Nếu bà ta không mời cô, thì Lạc Xuyên và ả đàn bà kia cũng không có cơ hội gϊếŧ chết cô.

Du Đình dừng xe ở nhà thờ cổ, xung quanh có một vẻ thanh tĩnh của nó, hầu như nơi này rất vắng người.

Cô sải bước vào bên trong lễ đường, bóng dáng cô độc đến nhường nào, thoạt nhìn lại khiến cho người ta thêm phần thương hại, lại có phần nể.

Lễ đường có vắng lặng, chỉ có vài người ngồi hàng trước đang cầu nguyện, cha xứ bên trên vẫn hăng say đọc kinh thánh.

Tiếng hệ thống lại lần nữa vang bên tai cô.

" Cô Du, Phượng Viễn Hạo đã theo cô đến đây "

Du Đình vẫn nhìn về phía đức mẹ và chúa bên trên, âm thầm trao đổi cùng với hệ thống.

" Bản tiểu thư liệu có bị diệt khẩu không? "

" Cô Du, nếu cô không chạy, chắc là sẽ có đó "

Tiếng gót giày nam vang lên trong không gian tĩnh mịch, đan xen với giọng đọc của cha xứ. Du Đình nhắm hờ đôi mắt, tựa như an tĩnh nghỉ ngơi.

Nam nhân đó ngồi vào hàng ghế sau lưng cô, góc cạnh khuôn mặt có nét sắc sảo, tựa yêu nghiệt chốn nhân gian.

" Cô Âu, thực tình cờ "

" Tôi không thấy tình cờ đâu. Là cảm thấy Cục Trưởng Phượng đang nhớ thương mà chạy theo tôi đến Cửu Thành đó chứ ?"