Chương 17. Đi đường của mình, để mặc người ta nói đi

Thư Tâm vừa khóc vừa lắc đầu, lại ôm lấy Đồng Kiều một lần nữa: "Không có gì, sau này cho dù cậu nói cái gì mình đều sẽ tin, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

Đồng Kiều cũng ướt vành mắt, bởi vì cô ấy khuyên Thư Tâm chia tay với Tiêu Duệ Trạch, Thư Tâm đã rất lâu không để ý đến cô ấy nữa, tối hôm nay cô ấy trở về ký túc xá, nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân trong nhà vệ sinh thì đoán Thư Tâm đã quay trở lại rồi.

Lúc đó, cô ấy không có tiền đồ ngồi trong nhà vệ sinh bắt đầu khóc.

Bây giờ Thư Tâm đột nhiên nói với cô ấy những lời như vậy, cô ấy cảm thấy rất uất ức, quan trọng hơn là Thư Tâm đã nghĩ thông rồi, sau này sẽ không bị tên đểu Tiêu Duệ Trạch làm tổn thương nữa.

Đồng Kiều lén lau nước mắt, đẩy Thư Tâm ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô: "Mãi ở bên nhau? Cậu có sến không chứ? Làm như tỏ tình vậy."

Thư Tâm biết Đồng Kiều có tính cách thế nào, cô nhìn thấy niềm vui trong đáy mắt Đồng Kiều, cô lau nước mắt, tiếp tục làm cô ấy buồn nôn: "Đúng là tỏ tình đấy, sau này mình không tìm đàn ông nữa, sống với cậu cả đời, cậu đồng ý không?"

Đồng Kiều dịch một sang bên cạnh, cách xa Thư Tâm một chút: "Không đồng ý, người mình thích là anh quân nhân sắt thép, kiểu cừu mềm yếu đuối như cậu không phải gu mình."

Cô yếu đuối sao?

Có lẽ là yếu đuối, nếu không đời trước cũng không bị Thư Mộng Linh và Tiêu Duệ Trạch ức hϊếp thảm như vậy.

Thư Tâm mím môi, ánh mắt kiên định, đời này cô nhất định sẽ tự lập tự cường, sống một cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.

Hai người ầm ĩ một lúc, Thư Tâm nói chuyện đã hứa hẹn với Vương Đông Lượng cho Đồng Kiều nghe, sau đó hai người lại ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau.

Đi từ ký túc xá ra, trên đường Thư Tâm phát giác được có rất nhiều ánh mắt chế nhạo chiếu trên người cô, còn có âm thanh bàn tán khó nghe nữa.

"Đây là Thư Tâm mà gửi thư tình cho Hoắc nam thần đó hả?"

"Không phải cô ta thôi học rồi sao? Sao lại quay lại rồi?"

"Lẽ nào còn chưa chết tâm với Hoắc nam thần?"

"Không chết tâm thì có thể thế nào? Loại hồ ly tinh không biết xấu hổ như cô ta, Hoắc nam thần của chúng ta có thể nhìn trúng sao?"

"Cô nói ai là hồ ly tinh?" Đồng Kiều không nhịn được nữa, quay người kéo vạt áo của một cô gái, hung dữ hỏi.

Sắc mặt cô gái đó trắng bệch: "Cô... Cô muốn làm gì?"

Thư Tâm đi qua kéo Đồng Kiều: "Kiều Nhi, để bọn họ nói đi, không cần vì người không liên quan mà tức giận."

Cô đã không còn là Thư Tâm bị người ta chửi bới mắng nhiếc chỉ biết khóc lóc nữa.

Những lời này... Bây giờ không thể làm cô tổn thương.

Sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ để toàn trường nhìn cô bằng ánh mắt tôn kính và sùng bái.

Đồng Kiều thấy Thư Tâm nói như vậy thì buông vạt áo cô gái đó ra, nhưng không quên cảnh cáo cô ta: "Nhớ cho rõ, cơm có thể ăn loạn, nhưng lời không được nói loạn, cẩn thận tôi cắt lưỡi cô đấy."

Thư Tâm nhìn cô gái run rẩy chạy đi, cười trêu chọc: "Cậu lại bắt nạt đàn em rồi."

Đồng Kiều chọc vào ngực Thư Tâm: "Cậu còn cười được?"

Thư Tâm thân mật khoác tay Đồng Kiều tiếp tục đi về phía tòa nhà dạy học, vẻ mặt hào sảng nói: "Đi đường của mình, để mặc người khác nói đi."

Đồng Kiều vốn còn lo Thư Tâm không chịu đựng được, thấy cô như vậy, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống: "Làm người phụ nữ của mình nên như vậy, đúng rồi, còn có một chuyện mình không biết có nên nói không?"

Đồng Kiều đột nhiên dừng bước, rối rắm nhìn Thư Tâm.

Thư Tâm cười cười: "Như thế này không giống với tính cách của cậu."

"Mình cảm thấy chuyện thư tình lần này là em gái cậu... Cố ý sắp đặt..." Đồng Kiều nói một câu lại ngừng một câu, con mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Thư Tâm, thấy sắc mặt cô vẫn lãnh đạm thì mới nói tiếp: "Có lẽ cô ta muốn hại cậu, sau đó cướp đi Tiêu Duệ Trạch."

"Ừ."

Đồng Kiều trừng lớn mắt: "Cậu... Tin mình?"