Chương 36: Tướng quân và quân kỹ (1)

Chương 36. Tướng quân và quân kỹ (1)

Vì nàng cảm thấy có một chút động lòng nên khi Ngô Tử Tung thở gấp bước đến gần, hắn quỳ gối ngay trước giường, chân thành cầm lấy tay nàng, dịu dàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay của nàng, lúc hắn hỏi Tô Thanh có thích hay không, nàng gật đầu.

Ngô Tử Tung mừng rỡ, hai mắt hắn ánh lên tia sáng ngời.

Còn sắc mặc của Triệu Hàm lúc này đang xanh mét.

Hắn đi công vụ một chuyến, gấp gáp trở về mệt hơn cả chó, không ngờ rằng khi đến đây lại nhìn thấy hình ảnh nàng và một tên nam nhân khác đang tán tỉnh đưa tình.

Triệu Hàm tức giận đến phát run.

Giác quan của Ngô Tử Tung khá nhạy bén, lúc hắn quay đầu nhìn Triệu Hàm thì cũng đang thầm tính toán trong lòng, hắn xem nơi đây như không có người tồn tại, cúi đầu xuống, bắt đầu liếʍ hôn từng ngón tay của Tô Thanh…

Không phải là nhẹ nhàng hôn một chút rồi rời đi như khi nãy nữa mà là ngậm một ngón tay của nàng vào miệng, cẩn thận liếʍ láp, chậm rãi làm ướt tay của nàng…

Vô cùng phóng đãng.

Triệu Hàm lập tức nhớ đến ngày đó.

Sau khi da^ʍ phụ này khi tự cắm mình, thì dùng ngón tay quệt lấy chất lỏng của chính mình để bên miệng hắn, bắt hắn liếʍ láp nhấm nháp hương vị của nàng…

Toàn thân của nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của hắn!

Bây giờ nàng lại bị người khác hôn hít, liếʍ láp, máu nóng bốc lên đầu, Triệu Hàm muốn tiến lên kéo tên kỹ nam vô sỉ này ra ngoài đánh chết…

Nhưng tất cả mọi xúc động và giận dữ của hắn đều như bị đông cứng lại khi hắn nhìn thấy ánh mắt có hơi kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng lấy lại trầm tĩnh của nàng.

Bên tai hắn như nghe được lời mà Tô Thanh nói lúc trước.

Không được can thiệp vào việc của nàng, đúng không? Được, vậy lão tử sẽ lập tức rời khỏi nơi này.

Hắn dứt khoát xoay người rời đi, dường như Tô Thanh còn nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của hắn.

Tô Thanh thở dài, cảm thấy có chút phiền não.

Nàng biết, đối với nàng, Triệu Hàm không giống như những người khác.

Ngày hôm trước, khi phụ vương bảo nàng hãy sinh một hài tử để lưu lại hậu thế, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Triệu Hàm.

Nàng lưu tâm suy nghĩ và cảm xúc của Triệu Hàm, Tô Thanh cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt…

Lúc trước nàng đã quyết định, nhân lúc đôi bên còn ngươi tình ta nguyện thì hưởng lạc một khoảng thời gian, đến khi hắn có hôn ước thì cắt đứt quan hệ, mỗi người một niềm vui… Chỉ là hiện giờ nàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, theo bản năng, Tô Thanh muốn cắt đứt quan hệ với hắn.

Cả hai không qua lại, tránh việc sau này nàng lại lún sâu vào vũng lầy lần nữa.

Tình địch đáng ghét đi rồi, Tô Tử Tung mừng thầm trong lòng, hắn gọi một tiếng “Quận chúa” sau đó men theo ngón tay nàng, hôn dọc lên trên, dần dà tiến gần đến cổ của nàng.

Người vốn đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện, sắc mặt hắn tối đen âm trầm, không thèm nhìn Tô Thanh lấy một cái, hắn hung ác xách cổ áo của Ngô Tử Tung, kéo hắn ta ra khỏi người Tô Thanh, Ngô Tử Tung vẫn cố gắng giãy dụa không chịu rời đi, nhưng Triệu Hàm vẫn lôi được người rời khỏi biệt viện của Tô Thanh.

Hắn lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngô Tử Tung, Triệu Hàm lạnh giọng uy hϊếp: “Nếu ngươi còn dám đến đây, ta sẽ đốt Hạc Hiên.”

Hắn không làm gì được da^ʍ phụ kia chẳng lẽ còn không trị được tên kỹ nam này.

Lúc Triệu Hàm uy hϊếp Ngô Tử Tung, Tô Thanh cảm thấy có hơi kinh ngạc, sau đó thì không nhịn được mà cười thành tiếng, nàng cười ngặt nghẽo, run rẩy cả người. Một chút phiền muộn khi nãy đã biến mất không còn sót lại chút nào.

Tên mãng phu này, thật là…

San Hô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy biết mà, chỉ cần quận chúa nhìn thấy tên võ biền này thì trong lòng sẽ vô cùng vui vẻ, không uổng công nàng liều mạng, lần này không xin chỉ thị lại dám cho hắn tiến vào.

Nhưng đây không phải là việc mà một nô tỳ như nàng nên làm, San Hô đợi đến khi Tô Thanh cười xong thì lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Tô Thanh phất tay: “Chỉ một lần này, không được có lần sau.”

San Hô vội vàng vâng dạ, đợi một lát thì dò hỏi: “Quận chúa, có cần phải gửi thư mời Triệu tướng quân đến xem tạp kỹ hay không?”

Tô Thanh cười như không cười liếc nhìn San Hô một cái.

San Hô nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn nói với Tô Thanh: “Quận chúa phiền não vì Triệu tướng quân, đó là do hiện giờ trong lòng quận chúa đang có Triệu tướng quân, sao người không thuận theo tâm ý của mình?”

“Nô tỳ không dám can thiệp vào việc của quận chúa, chỉ là hiện tại nếu quận chúa đồng ý cho Triệu tướng quân ở cạnh, vậy thì cứ thường xuyên gọi hắn tới là được, chờ đến sau này khi người không thích hắn nữa, thì thôi không truyền nữa...”

“Có lý.” Tô Thanh cười cười, “Đưa thư mời đến đó đi.”

Nàng đúng là khờ, bị những việc của kiếp trước ảnh hưởng, rõ ràng muốn sống tự tại nhưng trong hành động lại có nhiều đắn đo, thật ra nàng của hiện khác khác xa với khi xưa, dẫu cho nàng có thật tình thích hắn thì sao, dù là có chia xa nàng tin tưởng mình cũng có đủ năng lực để bảo vệ tốt bản thân.

Không cần thiết phải lo sợ trước sau.

Trong Tị Hỏa Đồ còn có một bức vẽ.

Nữ tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai mắt bịt kín, thân thể treo giữa không trung, hai chân tách ra bị trói chặt, mũi chân không thể chạm đất, nam tử đứng ở phía sau đi vào, trọng lượng toàn thân nữ tử đặt nặng lên nơi hai người giao hợp, làm cho gậy thịt mỗi lần tiến vào thì càng sâu hơn, nữ tử sẽ bị chơi cho khóc lóc kêu la.

Tô Thanh nhìn bức họa kia, nở một nụ cười hết sức nhộn nhạo, đợi đến khi nhận được tin Triệu Hàm đến, nàng liền bảo San Hô trói nàng lên giống như trong sách.

San Hô, Phỉ Thúy dẫn theo các tỳ nữ khác, làm theo lời nàng căn dặn.

Đợi đến khi Triệu Hàm bước vào phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn, đó là hai cái chân trắng nõn đang giang rộng ra, một nữ nhân bị trói buộc, treo giữa không trung.

Trong chớp mắt gậy thịt của hắn chẳng màng đến tâm tình tức giận của chủ nhân mà hào hứng ngóc đầu dậy.

Lúc Triệu Hàm nhận được thư mời, vốn dĩ hắn còn không muốn tới.

Mẹ kiếp!

Da^ʍ phụ!

Làm trò trước mặt tên kỹ nam đó, dùng lời nói lạnh nhạt đuổi hắn ra ngoài, bây giờ lại muốn nhẹ nhàng dùng một phong thư kêu hắn trở về sao!

Hắn không cần mặt mũi sao!

Nhưng mà nghĩ đến việc nếu hắn không đến thì không biết da^ʍ phụ kia sẽ lăn lộn với ai nữa, trong lòng hắn hừng hực hệt như bị lửa đốt, vừa đau lại rát.

Hắn nhổ vào! Cho dù sau này hắn có ý định không gặp nàng nữa thì hắn vẫn muốn chơi nốt lần này đã, sau đó nói cho mọi người biết, là do hắn không cần da^ʍ phụ này nữa chứ không phải là da^ʍ phụ này đá hắn!

Triệu Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ được nhìn thấy một hình ảnh kí©h thí©ɧ như vậy.