Chương 37: Tướng quân và quân kỹ (2)

Chương 37. Tướng quân và quân kỹ (2)

Triệu Hàm ngây ngốc, sau khi Tô Thanh nhận ra hắn đã đến thì lập tức thở nặng nhọc, nhu nhược đáng thương nói: “Tướng quân… Ngài đừng đuổi nô đi có được không, nô không muốn hầu hạ những người khác, chỉ muốn hầu hạ một mình tướng quân mà thôi…”

“Hu hu hu… Nô cũng là thiên kim phú hộ, nô không muốn trở thành quân kỹ ngàn người cưỡi vạn người đè đâu… Xin tướng quân hãy thu dùng nô…”

Hử, lại đổi thoại bản à, ban đầu là thổ phỉ với nữ nhân đàng hoàng bị bắt cóc, mấy hôm trước là quận chúa với nam nô, hôm nay lại trở thành tướng quân và thiên kim phú hộ bị sung làm quân kỹ.

Rất tốt, đa dạng không bị trùng lặp.

Tức giận hay mặt mũi gì đó nháy mắt đã bị Triệu hàm ném lên chín tầng mây, mắt hắn đỏ ngầu, trợn mắt nhìn nơi mở rộng giữa hai chân Tô Thanh, nơi mềm mại non mịn giờ đang bị chất lỏng làm cho ướt dầm dề, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, hai cánh môi không ngừng mấp máy.

Thậm chí, ngay khi ánh mắt của hắn càng ngày càng nóng, tiểu huyệt kia còn e lệ ngượng ngùng phun ra một dòng nước, chậm rãi chảy xuống dưới, lẫn vào nước ở huyệt khẩu, chảy dài thành một sợi nước mỏng, sau cùng vì không thể chịu nổi trọng lượng của giọt nước, sợi dịch kia đứt ngang, nước rơi xuống đất.

Đã có giọt thứ nhất thì không lâu sau xuất hiện giọt thứ hai, thứ ba…

Dần dần, phía dưới đất nơi chân tâm đang bị dây thừng kéo căng ra của Tô Thanh đã tích được một bãi nước.

Đầu Triệu Hàm lúc này, như có một sợi chỉ bị đứt lìa, nhất thời hắn mất hết lý trí, quỳ trên mặt đất, há to miệng, ngậm hết toàn bộ hoa huyệt của Tô Thanh vào miệng, mạnh bạo mυ"ŧ vào.

“A…” Tô Thanh được khẩu giao thì sung sướиɠ cùng cực, nàng rên dài một tiếng làm say lòng người, cố gắng thẳng mông, đưa chân tâm của mình tiến về phía hắn gần hơn, để môi lưỡi nóng cháy của hắn trêu chọc cánh hoa non mịn và tiểu da^ʍ huyệt của nàng…

Nhưng hai chân của nàng không thể chạm đất, trọng lượng cơ thể đều dựa vào hai cánh tay đang bị trói chống đỡ, Tô Thanh cảm thấy hơi đuối sức, nàng nũng nịu cầu xin: “Tướng quân, a… Nô chịu không nổi nữa, cầu xin tướng quân thả nô xuống dưới đi…”

Triệu Hàm nghe thấy nàng cầu xin, nhớ tới bộ dáng khi nãy của nàng, cũng biết nàng mệt nhọc, tuy rằng trong lòng còn hơi tức giận vì việc sáng nay da^ʍ phụ này nói lời lạnh nhạt với hắn, nhưng miệng thì vẫn đang ngấu nghiến liếʍ mυ"ŧ cánh hoa và hoa hạch của nàng, hắn đưa tay đặt đùi nàng lên vai hắn, làm nơi chịu lực cho nàng.

Mắt bị che mờ, mất đi thị giác, các giác quan khác lập tức được phóng đại lên rất nhiều, đầu lưỡi thô dày kia chui vào đè ép tường thịt bên trong, liếʍ láp từng tấc thịt non, cảm giác sung sướиɠ ồ ạt kéo tới làm Tô Thanh rêи ɾỉ không ngừng, nàng cố gắng đẩy cái mông mượt mà về phía trước, cả người lúc này như đang ngồi trên mặt Triệu Hàm, vô cùng dâʍ ɭσạи chịu đựng môi lưỡi của hắn chơi đùa.

Chờ đến khi hoa hạch mẫn cảm non nớt bị hàm răng của hắn cắn nhẹ lôi kéo, Tô Thanh hoảng hốt thở dồn dập, tiết ra, tất cả đều phun lên mặt Triệu Hàm.

“Quân kỹ mới tới hả? Có còn là xử nữ không?” Đầu lưỡi của Triệu Hàm bị kẹp tê dại, hắn chậm rãi buông hai chân của nàng ra, đứng dậy, khàn giọng hỏi.

Nếu da^ʍ phụ này thích diễn, thì hắn sẽ chơi với nàng.

“Hồi bẩm tướng quân, nô… Nô vẫn còn là xử nữ…” Tô Thanh ngẩng mặt, rõ ràng không thể nhìn thấy, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu làm lộ ra cái cổ thon dài non mịn, nàng nhìn theo nơi truyền ra tiếng nói, nhu nhược trả lời.

“Thật sự là xử nữ?” Triệu Hàm mạnh bạo nhéo ngắt, lôi kéo đầu nhũ đã cứng rắn sưng đỏ của nàng, “Lão tử còn chưa chạm vào nàng, thì nàng đã tự mình chảy nước lênh láng, xử nữ mà dâʍ đãиɠ vậy sao, hay nàng là một con người lẳиɠ ɭơ?”

Nói xong, hắn lại đưa tay sờ vào chân tâm của Tô Thanh, bắt đầu đánh vào cánh hoa và huyệt khẩu.

“A!” Đầu nhũ bị lôi kéo, vừa đau lại sướиɠ, hoa huyệt thì bị hắn đánh nhẹ vào, cảm giác càng kí©h thí©ɧ hơn, Tô Thanh la hét liên tục.

“Kêu la cái gì, đang hỏi nàng đó, nói, nàng có phải là đồ lẳиɠ ɭơ không?”

“Hu hu… Nô… Nô là nữ nhân dâʍ đãиɠ… Tướng quân, xin ngài… Cầu xin ngài tha cho nô đi…”

Hiếm khi được một lần chiếm thế thượng phong, Triệu Hàm đang cực kỳ hưng phấn, dù biết tư thế như này thì hơi mất sức, nhưng tay chân của da^ʍ phụ này đang bị trói, chỉ cần hắn kéo đầu nhũ thì thân thể của nàng sẽ đong đưa theo, hệt như hắn có thể khống chế da^ʍ phụ này vậy…

Triệu Hàm không muốn tha cho nàng.

Hơn nữa hắn cũng biết, nếu nữ nhân này đã tự trói mình lại, thì tức là nàng muốn hắn phối hợp chơi với nàng như vậy, nếu thả nàng ra không chừng nàng còn không hài lòng nữa.

Vì vậy đối mặt với sự cầu xin của Tô Thanh, Triệu Hàm chọn cách làm ngơ, hắn chỉ lo nắm đầu nhũ của nàng chơi đùa, từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt: “Da^ʍ phụ, có phải lúc còn ở nơi khuê các, mỗi ngày đều tự thỏa mãn mình hay không, nên mới làm cho hoa huyệt của mình da^ʍ như vậy, bị nam nhân nhìn thì lập tức chảy nước?”

Tô Thanh có chút ngoài ý muốn, tên mãng phu này, vậy mà có thể theo kịp lời thoại của nàng, có tiến bộ nha.

“Bốp!” Hắn đánh một cái thật mạnh vào mông của Tô Thanh, đánh mạnh đến mức làm nàng đau nhíu mày, giọng nói lạnh lùng của Triệu Hàm lại vang lên: “Da^ʍ phụ, bản tướng quân đang hỏi nàng đó, còn dám thất thần hả, có phải muốn bị chơi đến chết hay không?”

“A, nô sai rồi, cầu xin tướng quân trách phạt nhẹ một chút…” Tô Thanh hét lên thảm thiết, rồi vội vàng ngượng ngùng trả lời: “Nô… Nô không có tự mình chơi đùa…”

“Nói dối!” Triệu Hàm dùng sức nắm đầu nhũ của nàng, kéo dài ra, “Lẳиɠ ɭơ, nói thật.”

“Ui ui ui, đau… Nô… Nô nhận, đừng đánh, mỗi ngày nô đều tự chơi huyệt của mình, chơi đến… Mức trở thành tiểu da^ʍ huyệt, bị nam nhân nhìn thì lập tức chảy nước…” Miệng nói như vậy càng làm cho tiểu huyệt của Tô Thanh ngứa ngáy khó nhịn hơn, nhưng bộ dáng hiện giờ của nàng có muốn kẹp hai chân lại cọ xát với nhau cũng không được, Tô Thanh khao khát muốn chết.

“Hừ, da^ʍ phụ.” Triệu Hàm nghe nàng thừa nhận, thì biết ngay là giả, nhưng lại lập tức nhớ tới hình ảnh mấy ngày trước đó, da^ʍ phụ này tự mình xoa ngực, dùng đôi môi đỏ bừng liếʍ ngọc trụ rồi dùng thứ đó đâm vào tiểu huyệt của mình…

Triệu Hàm thở hồng hộc, cắn răng, tiếp tục hỏi: “Bị nam nhân nhìn thấy thì lập tức chảy nước? Vậy mọi khi lúc nàng ra cửa, có phải da^ʍ huyệt đều ướt đẫm hay không? Có phải chỉ cần bị nam nhân nhìn thì lập tức lên cao trào phun nước?”

“Nô… Nô… A, căng quá…” Không kịp đợi Tô Thanh trả lời, Triệu Hàm đã bị chính hình ảnh hắn tưởng tượng ra kí©h thí©ɧ, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mạnh bạo đâm vào tiểu huyệt trống rỗng thèm ăn của Tô Thanh, Tô Thanh lập tức thỏa mãn rêи ɾỉ.

“Lẳиɠ ɭơ, hầu hạ bản tướng quân cho tốt, nếu không ta sẽ ném nàng ra ngoài, để đám võ biền bên ngoài chơi chết nàng, đâm thủng nàng, làm cho nàng to bụng nhưng vẫn phải nằm bò chổng mông ra chờ chơi.” Triệu Hàm ác độc va chạm, từ từ hắn phát hiện ra chỗ tốt của tư thế này.

Hắn không cần dùng lực, thể trọng của Tô Thanh sẽ kéo nàng hạ xuống người hắn, làm cho gậy thịt của hắn tiến thật sâu vào bên trong tiểu huyệt, đâm mạnh vào hoa tâm.

Đêm thật dài, không khí bên trong phòng đang nóng hừng hực.

Trong lòng Triệu Hàm đang nghẹn một bụng giận hờn, hắn chơi cho đến khi Tô Thanh nước mắt lưng tròng, cả người mềm mại vô lực xin tha, hắn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đột nhiên rút gậy thịt tím đỏ bị chất lỏng tưới ướt dầm dề ra, hắn di chuyển ra phía sau Tô Thanh, ghì chặt eo của nàng, kéo xuống, nâng cặp mông đẫy đà của nàng nhếch lên, để tiện cho hắn ra vào, sau đó lại đâm gậy thịt vào.

“Sướиɠ quá, mẹ nó, dâʍ đãиɠ, kẹp chặt một chút…”

Hắn vừa vỗ lên mông Tô Thanh bắt nàng kẹp chặt lại, vừa há miệng ngậm lấy vành tai của nàng hết mυ"ŧ lại cắn, một tay khác thì đưa đến bên miệng Tô Thanh, ngón tay thô ráp không nghừng khuấy đảo bên trong vòm miệng của nàng, khiến cho những tiếng la hét chói tai của nàng bị tắc lại nơi cổ họng, trở thành tiếng rêи ɾỉ nỉ non khe khẽ đứt quãng.

Tô Thanh ý loạn tình mê.

Vành tai bị ngậm lấy, hơi thở nóng bỏng bao bọc lấy lỗ tai, dù ngứa nhưng lại kí©h thí©ɧ lạ thường…

Miệng bị ngón tay chơi đùa, không thể ngậm lại được, nước dãi chảy dọc xuống theo khóe miệng…

Gậy thịt thật lớn ra vào mạnh mẽ, bên trong tiểu huyệt bị ép phải căng ra cực độ, nóng đến mức tường thịt bên trong như muốn tan chảy…

Tên mãng phu này làm nàng vô cùng sung sướиɠ và thỏa mãn…

Nàng thích cưỡi tên mãng phu này và cũng thích bị hắn cưỡi, dù là tư thế gì cũng được, chỉ cần cuối cùng hắn sẽ cắm gậy thịt thô to cương cứng vào, mạnh mẽ đâm, hung bạo di chuyển…

Ra vào nhanh chóng làm cơ thể nàng trôi nổi nhấp nhô, hai bầu ngực căng tròn lắc lư theo từng cử động của hắn, chất lỏng văng tung tóe…

Tiếng rêи ɾỉ, tiếng đánh, tiếng nước… Hòa thành một khúc nhạc da^ʍ mĩ, cuối cùng sau tiếng hét chói tai của Tô Thanh và tiếng gầm nhẹ của Triệu Hàm, mọi việc kết thúc…

Đến khi cảm xúc bình ổn lại, Triệu Hàm vẫn không rút gậy thịt ra mà vẫn chôn sâu nó bên trong tiểu huyệt ấp áp chặt chẽ của Tô Thanh, cứ giữ tư thế đó rồi đưa tay cởi dây trói trên người Tô Thanh ra.

Nhìn thấy Tô Thanh mềm mại vô lực, chỉ có thể dịu ngoan nằm yên trong lòng hắn, Triệu Hàm cảm thấy vô cùng đắc ý, hắn đưa tay tháo mảnh khăn buộc trên mắt Tô Thanh xuống, ấn đầu nàng xuống dưới để nàng nhìn thấy hỗn hợp chất lỏng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn lan trên mặt đất, “Da^ʍ phụ, nhìn xem nàng phun nước có nhiều không này… Đúng là con mẹ nó lẳиɠ ɭơ vô cùng.”

Vừa nói hắn vừa dùng gậy thịt đã nửa mềm nhưng kích thước vẫn không hề nhỏ đi tí nào, đâm chọt lung tung vài cái bên trong tiểu huyệt mỏi nhừ của Tô Thanh.

Lúc này Tô Thanh chỉ còn mỗi sức để thở nên cũng mặc kệ hắn, nhưng cả người dính đầy mồ hôi và hỗn hợp nhầy nhụa nhớp nháp vô cùng khó chịu, chỉ có thể cố gắng mở miệng: “Đồ khốn, còn không ôm ta đi tắm.”

Chỉ cần Triệu Hàm được ăn no thì vô cùng dễ nói chuyện, hắn cũng không để bụng việc nàng mắng hắn là đồ khốn, nhưng hắn lại không ôm nàng, ghì chặt vòng eo thon nhỏ của nàng, vẫn cắm sâu vào trong tiểu huyệt, cứ thế mà lôi kéo, dẫn dắt nàng theo từng bước chân của hắn, đi về phía trước.

Suốt một đoạn đường này, tiểu huyệt của Tô Thanh chảy nước dọc theo đường đi kéo thành một vệt nước dài, tường thịt mỏi nhừ vẫn luôn bị đâm chọt, chờ đến khi bước vào tịnh thất thì Tô Thanh lại tiết thêm một lần nữa, thấy nàng như vậy Triệu Hàm càng đắc ý hơn.

Trong tịnh thất Triệu Hàm lại tranh thủ đè Tô Thanh ra làm thêm một lần nữa, chơi đùa nhiệt tình đến mức làm nàng ngất xỉu.

Cuối cùng thì hắn cũng lấy lại chút mặt mũi nam nhi trước mặt da^ʍ phụ này, lúc này Triệu Hàm mới cảm thấy phấn chấn tinh thần, hắn ôm Tô Thanh lên giường, đang định ngủ thì nghe thấy San Hô đang nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, nô tỳ có thể vào không?”

Chờ mãi vẫn không nghe thấy giọng của Tô Thanh, San Hô đành phải hỏi Triệu Hàm.

Triệu hàm trăm triệu lần không muốn, đã lâu rồi hắn không được ôm thân thể đẫy đà mềm mại của da^ʍ phụ này ngủ, hắn chẳng muốn buông nàng ra một chút nào cả.

Nhưng cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể bực bội nói: “Vào đi.”

San Hô bưng một cái khay tiến vào, mỉm cười hành lễ với Triệu Hàm, rồi sau đó mới xin Triệu Hàm rời khỏi giường một lát, nàng ấy lập tức bắt đầu bận bịu làm việc.

Trước tiên là cầm lấy dược cầu nhét vào trong tiểu huyệt sưng đỏ của Tô Thanh, dược cầu được chế tạo hết sức tinh xảo, là một quả cầu làm bằng bạc được chạm rỗng, bên trong đặt dược liệu đã cẩn thận phối chế, tiếp theo là bôi cao dược lên hoa huyệt và các nơi khác.

Sau đó thì xử lý các vết cào, vết đỏ hằn trên da thịt cũng như vết trói trên cổ tay của Tô Thanh, nếu không nhanh chóng bôi thuốc sợ là ngày mai sẽ hiện lên vết bầm tím vô cùng đáng sợ.

Sau cùng nàng ấy cầm hương cao, bôi một lượt khắp người Tô Thanh, từ trên xuống dưới, Triệu Hàm đứng gần đó quan sát, nhìn một hồi máu lại dồn xuống dưới, nhưng hôm nay hắn đã được ăn rất nhiều rồi nên phải biết kềm chế, vì vậy chỉ có thể cố gắng chịu đựng lửa dục hừng hực thiêu đốt.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà chép miệng thèm thuồng, hỏi sao da thịt của nữ nhân này vừa thơm mềm lại mịn màng nuột nà như vậy, thì ra là do chăm sóc kỹ lưỡng như vậy nha.

Lần đầu tiên gặp nhau, Triệu Hàm còn cảm thấy nữ nhân này chỉ tắm rửa thôi mà còn đòi đậu tắm, đúng là phung phí. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy nữ nhân này đúng là nên dùng đồ tốt nhất, bảo dưỡng càng mềm mại non mịn hơn thì càng tốt.

Đợi đến khi San Hô định mặc yếm và tiết khố vào cho Tô Thanh lại bị Triệu Hàm mất kiên nhẫn ngăn lại: “Mặc cái gì mà mặc, mặc rồi lại phải cởi, phiền phức lắm.”

Triệu Hàm thích được ôm nàng ngủ trong trạng thái da thịt liền kề, da thịt của nữ nhân này mát lạnh non mềm, khi dán lên người hắn cảm giác hai làn da chạm vào nhau đúng là sung sướиɠ khó tả.

Dưới sự cố chấp của Triệu Hàm, San Hô đành im lặng hành lễ rồi lui ra ngoài.

Ngày hôm sau Tô Thanh lại bị Triệu Hàm cắn tỉnh.

Nàng nhịn mãi nhịn mãi cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa giơ chân đá vào người Triệu Hàm: “Tên khốn này, ngươi có thể để ta ngủ một giấc yên ổn hay không?”

Chỉ cần ngủ cùng tên mãng phu này thì ngày hôm sau nhất định sẽ bị đánh thức vô cùng sớm.

Tô Thanh cảm thấy có chút hối hận rồi, Ngô Tử Tung dịu dàng hiểu chuyện không muốn ngược lại đi muốn tên mãng phu cục mịch không hiểu lãng mạn này, đầu óc của nàng đúng là có vấn đề rồi.

Triệu Hàm có chút chột dạ, nhưng vẫn giả vờ lấp liếʍ cho qua chuyện, làm bộ như chuyện hắn đang làm là vô cùng đúng đắn, trả lời nàng: “Nàng ngủ của nàng, cũng không phải lão tử không cho nàng ngủ.”

Tô Thanh cười khẩy, liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi giống như chó vậy, hết cắn rồi liếʍ, làm sao ta ngủ được hả? Không lẽ ngươi có thể ngủ được khi bị như vậy?”

Triệu Hàm thay đổi sắc mặt mấy lần, đã không thể phản bác thì dứt khoát im lặng, bắt đầu giở trò chơi xấu, bổ nhào vào người Tô Thanh, lẩm bẩm: “Không ngủ được thì đừng ngủ nữa.”

Nói dứt câu thì nhanh chóng hôn xuống đôi gò bồng của Tô Thanh, mạnh bạo ngậm lấy khối thịt thơm mềm mà cắи ʍút̼, tay còn lại nắn bóp, chà đạp đầu nhũ ở bên còn lại, làm cho Tô Thanh thở dốc liên tục, chẳng còn sức mà đánh hắn nữa.

Triệu Hàm đắc ý, da^ʍ phụ, hắn biết mà, chỉ cần hắn ra tay, cho dù nàng có tức giận cỡ nào cũng sẽ không sao.

Triệu Hàm đè Tô Thanh xuống, làm như chưa từng được làm, hung ác chơi đùa nàng hệt như ăn xong bữa này thì hắn sẽ không được ăn nữa vậy, làm cho Tô Thanh cao trào tiết liên tục, Triệu Hàm nhìn dáng vẻ của nàng lúc này, đưa tay sờ mó xuống nơi hai người giao hợp.

Triệu Hàm hài lòng nhìn bàn tay dính đầy chất lỏng, hắn cười đắc ý, đưa tay về phía trước mặt Tô Thanh: “Da^ʍ phụ, nhìn xem đây là cái gì?”

Các ngón tay của hắn tách ra, chất lỏng bị hắn nắm trong lòng bàn tay tràn qua các kẽ ngón tay, chảy dọc xuống dưới, nhỏ giọt tí tách rồi dừng lại trên đôi gò bồng trắng nõn cao ngất của Tô Thanh.

Vốn dĩ hắn định nói lời nhục nhã Tô Thanh để tạo kí©h thí©ɧ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mĩ lúc này, Tô Thanh còn chưa phản ứng nhưng mắt Triệu Hàm đã nổi lửa.

Mẹ kiếp!

Nữ nhân trắng nõn đẫy đà này bị hắn làm cho mụ mị, ánh mắt nàng mê ly, da^ʍ huyệt sưng đỏ, nàng nằm đó đã đủ hớp hồn người khác, bây giờ trên đôi bầu ngực căng tròn còn bị chất lỏng dính ướt, đầu nhũ sưng cứng sáng lấp lánh, thoạt nhìn hệt như bị chơi cho phun cả sữa…

Triệu Hàm chửi thề trong lòng, hắn dứt khoác leo lên người của Tô Thanh ngồi ngay trên ngực của nàng, cầm lấy gậy thịt đang cương cứng đặt ngay giữa đôi bầu ngực, hắn cầm tay nàng, ôm lấy đôi gò bồng trắng nõn ép chặt lại với nhau, cũng kẹp chặt lấy gậy thịt thô to của hắn, chất lỏng hắn bôi lên người nàng lúc nãy giờ đã trở thành chất bôi trơn, hắn mạnh mẽ di chuyển.

Nhìn gậy thịt tím đỏ nổi đầy gân xanh chằng chịt, xuyên qua đôi gò bồng trắng nõn của da^ʍ phụ, mặc dù ngực kẹp thì không chặt và ấm như tiểu huyệt và miệng nhưng hình ảnh trước mắt hắn lúc này vô cùng kí©h thí©ɧ, như vậy thôi cũng đã đủ làm hắn hưng phấn kích động.

“Chết tiệt, ngay cả ngực cũng da^ʍ như vậy.” Triệu Hàm thở dồn dập, đột nhiên hắn ra lệnh cho nàng: “Lè lưỡi ra.”

Lúc này Tô Thanh đang chìm đắm trong dư vị sau cơn cao trào, thân thể mềm mại dính chặt vào giường, nàng lười chẳng muốn động đậy, nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Hàm, chỉ kiều mị liếc hắn một cái, lười để ý đến tên mãng phu đang cưỡi trên người nàng tàn sát bừa bãi, đương nhiên là nàng sẽ không làm theo lời hắn rồi.

Đột nhiên Triệu Hàm cảm thấy có hơi bực mình: “Da^ʍ phụ, không phải nàng thích ăn gậy thịt lớn sao, mau há mồm.”

Tô Thanh dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Triệu Hàm bùng nổ.

Nữ nhân này…

Đúng là thiếu bị chơi mà!

Hầm hừ nhũ giao nửa ngày, tiếng thở dốc của Triệu Hàm ngày một nặng nhọc, Tô Thanh bị hắn nhéo đầu nhũ ra vào mãi cũng cảm thấy có hơi đau, nhưng lại có một chút cảm giác trống rỗng, dần dà nàng cũng rêи ɾỉ theo.

Triệu Hàm buồn bực không thèm hé răng, hắn lật người Tô Thanh lại trong tư thế nằm bò, đỡ lấy eo của nàng để mông vểnh lên tạo thành tư thế như chó đang bò, sau đó cắm gậy thịt của mình vào tiểu huyệt ướt đẫm, điên cuồng đưa đẩy, lúc lâu sau mới bắn từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong, nóng đến mức Tô Thanh lại run rẩy tiết thêm một lần, xong chuyện hai người mới tắm rửa rồi cùng nhau dùng bữa.