Chương 6: ghen tị (h)

Chương 6: Ghen tị (H)

Thật ra xuân dược đã tan, Tô Thanh cũng không còn khó chịu, nhưng dù sao thì nàng cũng đã lên giường với tên mãng phu này rồi, có làm thêm vài lần nữa cũng chẳng sao.

Hắn dũng mãnh như vậy, tuy không có kỹ xảo gì, nhưng thắng ở chổ thể lực rất tốt, thô bạo ra vào dùng sức rất mạnh, mỗi lần đều hung hăng đâm vào hoa tâm, làm nàng sung sướиɠ tới ê ẩm cả thắt lưng… Đêm còn dài, Tô Thanh cũng không ngại chơi đùa với hắn.

Triệu Hàm được khích lệ, hắn đắc ý: “Gia đây thể lực tốt, tiểu dâʍ đãиɠ, lúc nãy gia làm nàng có sướиɠ không?”

“Sướиɠ, gia sắp đưa nô tới tiên giới rồi.” Tô Thanh rất thành thật, không tiếc lời khen ngợi, đôi môi nhỏ xinh nói ra những lời khích lệ mà nam nhân thích nghe, bàn tay trắng nõn như ngọc, đặt lên vòm ngực của nam nhân, vuốt ve trêu chọc.

Cơ bắp cũng thật rắn chắc, ấn lên co dãn đàn hồi, vô cùng có mùi vị nam nhân.

“Cái miệng nhỏ thật ngọt.” Trong lòng Triệu Hàm rất đắc ý, hắn cúi đầu ngậm lấy bầu ngực của Tô Thanh, cắи ʍút̼ lấy nó, giọng nói mơ hồ: “Lần đầu tiên gia nhìn thấy đôi thỏ trắng béo tốt này của nàng, đã hận không thể ăn nó, xoa bóp, phá hư nó, nuốt luôn vào bụng.”

Tô Thanh cười khẽ, nàng nhéo tai hắn nói: “Vậy thì không được, bóp hư nó thì xấu lắm.”

Triệu Hàm cũng không giận, mặc kệ nàng chơi với tai của mình, hắn chỉ lo liếʍ mυ"ŧ đôi gò bồng đào mà hắn đã thương nhớ từ lâu, Tô Thanh bị hắn cắn, tiểu huyệt lại ngứa ngáy, không nhịn được hừ nhẹ, nàng nâng mông mình lên, di chuyển.

Triệu Hàm không vui!

Trên giường là nơi nào chứ? Là nơi nam nhân chơi đùa nữ nhân, tới hắn thì bị nàng chơi ngược lại, vậy mặt mũi hắn phải vứt đi đâu, sau này nữ nhân này còn không cười nhạo hắn đến chết sao.

“Da^ʍ huyệt lại ngứa? Muốn hả?” Hắn tức giận tát nhẹ vào ngực của Tô Thanh.

“A~~…” Bầu ngực bị đánh, rung lắc qua lại, sung sướиɠ làm Tô Thanh híp mắt lại, nàng đưa ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, giọng nói chuyển sang nũng nịu: “Gia… Nô muốn, xin gia thưởng gậy thịt cho nô.”

Trán Triệu Hàm nổi gân xanh.

Xuất thân của nàng hẳn là bất phàm, sao lời thô tục gì cũng có thể nói ra miệng như vậy.

Chẳng lẽ là do lúc ở trên giường, phu quân của nàng thích chơi như thế?

Nghĩ đến cảnh nữ nhân này sẽ còn bị nam nhân khác chơi đùa, Triệu Hàm liền cảm thấy lửa giận bùng cháy dữ dội.

Nhưng lửa giận này, hắn cũng không hiểu tại sao mà có, dẫu sao thì nữ nhân này cũng không phải là người của hắn, hắn có tức giận thì cũng vô dụng.

Mặc kệ, chơi chết nàng, miễn cho khi nàng trở về lại lẳиɠ ɭơ.

Lòng Triệu Hàm chua loét tức nghẹn, hắn lật người Tô Thanh để nàng quỳ bò, mông quay về phía mình, gậy thịt hung hăng đâm mạnh vào tiểu huyệt, nhanh và mạnh hơn khi nãy.

Ban đầu tay Tô Thanh còn có thể chống xuống giường, nhưng rất nhanh sau đó, nàng bị đâm cho không còn chút sức lực nào, rêи ɾỉ yêu kiều, nàng mềm mại ngã xuống nệm giường, phần đầu và ngực chạm xuống giường.

“A… Gia, chậm, chậm một chút, nô chịu không nổi, gia thật là dũng mãnh, nô muốn chết… A, ha, a~~…” Tô Thanh biết nam nhân thích nghe cái gì nhất, rêи ɾỉ càng làm cho nam nhân hứng thú, nhưng thật sự là tư thế này đâm vào quá sâu, dù Cao Bác Vinh chẳng thô dài được như vậy, nhưng hoa huyệt của nàng vẫn không quen, mỗi khi ngậm lấy hắn ta, cũng phải cố gắng lắm mới có thể nhận lấy hoàn toàn.

Nếu không phải trước đó có xuân dược hỗ trợ làm cho tiểu huyệt của nàng ướŧ áŧ mềm xốp, thì lúc Triệu Hàm đi vào sợ là sẽ làm nàng bị thương.

Có chút đau, nhưng sung sướиɠ nhiều hơn.

“Gia, tha cho nô đi… Nô sắp bị người làm hỏng rồi… Ô ô ô… Chịu không nổi nữa…”

“Tiểu huyệt của nàng tham ăn như vậy, sao mà không chịu nổi được chứ?” Quả nhiên Triệu Hàm bị dáng vẻ giả vờ xin tha của nàng làm cho hưng phấn hơn, trong lòng hắn càng thêm tự hào, gậy thịt thô to điên cuồng ra vào bên trong tiểu huyệt sưng đỏ, hắn luôn muốn làm hư tiểu huyệt, chơi chết nữ nhân dâʍ đãиɠ này.

Hiện tại Tô Thanh thực sự có chút ăn không tiêu, tiếng rên xen lẫn với tiếng khóc nức nở, nàng khàn giọng xin tha, “Gia, nô xin người… Nhẹ một chút…”

Triệu Hàm sao có thể nghe lời nàng, hắn chỉ lo cắm đầu ra vào, đâm mạnh vào làm cơ thể của Tô Thanh không ngừng nhếch về phía trước, sau đó nàng lại bị hắn kéo ngược trở về, nằm dưới thân hắn, mặc hắn làm bậy.

Đã bắn ra một lần, lần này Triệu Hàm chơi đùa lâu hơn, hắn cũng không bày ra tư thế đa dạng gì, chỉ nắm lấy hai cánh mông của Tô Thanh, liên tiếp đâm vào, cho đến khi Tô Thanh bị đẩy đến đầu giường, cơ thể run rẩy không ngừng phun nước, hắn mới hung hăng đâm hai cái thật mạnh, sau đó rút nhanh ra, bắn toàn độ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc lên trên cặp mông tuyết trắng vểnh cao và vòng eo thon thả của Tô Thanh, cuối cùng nhét gậy thịt nửa mềm nửa cứng vào ngược lại trong hoa huyệt, hưởng thụ cảm giác được tường thịt bao bọc liếʍ mυ"ŧ.

Nghỉ ngơi không được bao lâu, lúc Tô Thanh mơ màng sắp ngủ, hắn lại hưng phấn lần nữa, lần này Triệu Hàm nằm phía sau Tô Thanh, hắn nhấc một chân của nàng lên, cứ thế đưa đẩy.

Tô Thanh khàn giọng ngâm nga, “Gia… Nô vừa mệt lại buồn ngủ, tha cho nô đi…”

Tên mãng phu này, sao không chịu ngừng vậy, rốt cuộc là đã bao lâu rồi hắn chưa chạm vào nữ nhân chứ… Nàng nói thầm trong lòng.

Triệu Hàm đúng là đã rất lâu rồi không đυ.ng chạm vào nữ nhân, chiến sự căng thẳng, hắn nào có lòng nghĩ tới việc khác, trên đường khải hoàn hồi triều, lại gặp phải chuyện bất ngờ, hoàng đế cử hắn đi giải quyết, sự việc còn chưa hoàn tất, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa hắn mới có thể nghỉ ngơi.

Chờ đến khi hắn xong việc, trở lại kinh thành, vậy ít nhất phải là hai tháng sau.

Hắn nhịn cũng gần hai năm rồi.

Nếu không phải trên đường nhặt được da^ʍ phụ này, theo dự tính của hắn, phải đến tháng sau hồi kinh, thì mới được ăn thịt.

Triệu Hàm làm đến khi Tô Thanh ngất xỉu, nàng sướиɠ run cả người, một dòng nước nóng dội thẳng vào lỗ nhỏ của Triệu Hàm, hắn hít nhẹ một tiếng, va chạm càng mạnh hơn, Tô Thanh nằm dưới thân hắn hệt như một chiếc thuyền nhỏ gặp phải sóng to, lắc lư chao đảo, sau đó lại nhanh chóng phun ra, lúc này Triệu Hàm lại không nỡ rút ra, hắn cắn chặt răng, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, đút cho cái miệng nhỏ tham ăn bên dưới của Tô Thanh.

“A~~~… Nóng quá… Gia bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nô, nô rất vui vẻ a~~…” Tô Thanh rên đến khàn cả giọng, nhưng vẫn không quên liếc mắt đưa tình, quyến rũ Triệu Hàm.

Triệu Hàm bị những lời này của Tô Thanh kí©h thí©ɧ, nhiệt huyết sôi trào: “Đồ đê tiện, thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân đến vậy hả?”

“Thích nha, thích gia làm nô, thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ của gia tưới vào người nô…” Tô Thanh vẫn còn nằm sấp dưới người Triệu Hàm, lúc này nàng nửa xoay người, tự mình nâng một bầu ngực đưa cho Triệu Hàm xem: “Gia nhìn đi, đầu ngực của nô đã cứng rắn vì bị gia chơi đây này…”

Gân xanh trên trán Triệu Hàm nhảy lên: “Da^ʍ phụ, sao nàng lại không biết xấu hổ như vậy, không có một chút liêm sỉ.”

Gậy thịt đã mềm một nửa, nay lại bị kí©h thí©ɧ cứng trở lại.

“Hu hu… Nô là da^ʍ phụ, nô lẳиɠ ɭơ không biết liêm sỉ, xin gia dùng gậy thịt lớn hung hăng trừng phạt nô đi…” Tô Thanh lại giả vờ điềm đạm đáng yêu, đôi mắt long lanh ngậm nước cầu xin Triệu Hàm.

Triệu Hàm… Triệu Hàm lại mắng một tiếng “Khốn kiếp”, ngoại trừ dùng sức làm da^ʍ phụ này, hắn còn có thể nói gì nữa.

Tô Thanh lại bắt đầu rêи ɾỉ, mặc dù nàng nói có hơi quá, nhưng thanh âm nũng nịu, khàn khàn pha lẫn chút ham muốn, không hề làm hắn cảm thấy phiền, ngược lại Triệu Hàm còn rất thích nghe, không biết đã qua bao lâu, giữa tiếng rên phóng đãng của Tô Thanh, “Xin gia thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nô…” Triệu Hàm phóng thích tất cả.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~