Chương 2

Cô đi đến bên kính thiên thiên văn, điều chỉnh góc độ, hướng lên nhìn lên bầu trời phía tây.

Hôm nay thời tiết rất tốt, không có mây.

Nhưng thật tiếc, tình trạng ô nhiễm ánh sáng ở Giang Thành quá nghiêm trọng, khung cảnh cô nhìn thấy hoàn toàn không thế so sánh với ba năm cô ở Thanh Đồng Ngai.

Giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy, liệu quyết định trở về này liệu có phải là một sai lầm hay không?

Chẳng mấy chốc đã đến giờ họp lớp, địa điểm mà Hà Cạnh Thao chọn là một quán lẩu bình dân.

Sau khi mọi người đến đông đủ, rồi nhờ người phục vụ ở quán đó chụp lại cho nhóm một kiểu ảnh, gửi vào trong nhóm bạn học.

Bức ảnh này đã thành công thu hút sự chú ý của nhóm người không có ở Giang Thành, nhất thời trong nhóm liên tục có tin nhắn.

Khi điện thoại di động của Lâm Dương vang lên, anh ta đang đang thì vớt miếng thịt cá trong nồi, cúi đầu nhìn xuống, sau đó buông đũa, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.

“Việt Triều Tịch, cơn gió nào đã đưa cậu đến vậy?”

Ngay khi cái tên này vừa được nói ra, xung quanh lập tức im lặng.

“Không có đâu, mới vừa bắt đầu thôi…” Vẻ mặt Dương Lâm thay đổi, giọng nói cũng cất cao hơn: “Được được, để tôi gửi cho cậu địa chỉ ngay bây giờ.”

Chờ khi anh ta đặt điện thoại xuống, tất cả mọi người tức khắc liền nhao nhao.

“Thật là Việt Triều Tịch à?”

“Tên đó cũng tới hả?”

Lâm Dương gật gật đầu, Hà Cạnh Thao vội vàng gọi người phục vụ tới, lại lấy thêm vài món thức ăn, sau đó cùng mọi người tham gia thảo luận.

Việt Triều Tịch cũng là bạn cùng lớp thời đại học của bọn họ, ba anh là một doanh nhân rất nổi tiếng.

Tuy rằng Việt Triều Tịch luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng tin tức anh là phú nhị đại vẫn bị rò rỉ trong trường.

Sau khi tốt nghiệp, thay vì đầu quân vào công ty bất động sản của bố, anh lại cùng mấy người bạn quen biết mở ra một công ty khoa học công nghệ.

Đã vài năm trôi qua, công ty ấy không ngừng phát triển nhanh chóng, hiện tại anh là một nhân vật mới trong giới khoa học công nghệ chạm tay có thể bỏng.

Có người hỏi: “Hôm nay mấy người có xem cái tin tức giải trí kia không?”

“Cái cô Ứng Tuyết gì đó có lẽ là lần thứ ba bị chụp ảnh với Việt Triều Tịch đấy”

Lâm Dương là người quen với Việt Triều Tịch nhất lắc lắc đầu: “Với thân phận của Việt triều Tịch, chắc là sẽ không duy trì quan hệ tình cảm với phụ nữ bình thường. Dù sao thì bọn họ cũng quá có nhiều thứ phải cân nhắc.”

Hứa Mộng nhếch miệng cười nhạo một tiếng: “Như này là xem phụ nữ thành cái gì?”

Lâm Dương quay đầu lại, mỉm cười cụng một ly với cô ấy: “Làm bạn học bốn năm, cậu cũng biết người ta đâu ham vui, chỉ muốn đạt được thứ mình cần, quan hệ luôn thích đơn giản rõ ràng nhất.”

Hứa Mộng quay lại đang thì chuẩn bị tiếp tục cùng với Tần Tranh cụng ly, lúc này mới phát hiện ly rượu của Tần Tranh đã cạn sạch.

Hứa Mộng nhìn kỹ một chút lại phát hiện thêm bình rượu cũng trống không, nhìn lên da mặt đã ửng đỏ của Tần Tranh, cô ấy nhướng mày.

“Ây, cậu ổn chứ?”

Tần Tranh lắc đầu cười nhẹ: “Ổn mà, đã lâu không người mặt mọi người, tôi rất vui thôi.”

Cô vừa dứt lời, cửa phòng ăn đột nhiên được mở ra, một làn gió mát bỗng ùa vào trong.

Người vừa mở cửa, chính là Việt Triều Tịch.