Chương 41

1 năm trôi qua …

Đình Phong vẫn cứ như vậy, không một chút tiến triển.

Diệu Hàm chật vật làm ở công ty trong sự soi mói của rất nhiều người.

Không có anh, tập đoàn Vương thị bắt đầu bị nhiều đối thủ xâu xé.

Công ty nhà Lý Giai Ý cũng nhiều lần gây sức ép cho tập đoàn của anh.

Không đúng chuyên môn nên Trạch Dương và Triều Vũ không thể xử lý và gồng gánh nổi mọi công việc.

Các cổ đông lớn tự mở cuộc họp và có yêu cầu bãi nhiệm chức vụ Giám đốc của Đình Phong để chuyển sang một người khác.

Diệu Hàm nghe được tin thì lo lắng hết sức. Nhưng cô cũng bất lực vì biết mình chẳng thể làm được gì.

Thời gian qua, cô cũng đã bị mọi người vùi dập không thương tiếc.

Nhưng vì anh, vì tương lai của tập đoàn nên cô cũng cố hết sức cống hiến.

Một năm anh nằm đó, đã quá nhiều chuyện xảy ra.

Khi anh vừa qua Mỹ, bố anh cũng đột quỵ và không thể đi lại được nữa. Sức khoẻ cũng yếu đi từng ngày nên ông không thể về điều hành công ty được.

Ngày Đình Phong gặp chuyện, Cao Tuấn cũng có ở đó chứng kiến tất cả.

Khi chiếc xe gây tai nạn cho Đình Phong chạy trốn khỏi hiện trường thì Cao Tuấn đã bắt xe đi theo.

Và anh đã phát hiện được, người đứng đằng sau tất cả chính là Lý Giai Ý.

Sau đó không lâu, người cô ta thuê gây tại nạn tự sát tại nhà riêng mà không rõ lý do vì sao.

Gia đình anh cũng vì tình trạng của anh không tốt như vậy nên cũng không điều tra sâu.

Vụ án đi vào quên lãng, chỉ riêng Cao Tuấn biết được đâu chính là sự thật.



Ngày hôm đó, ngày mà chỉ cách vụ tai nạn có mấy ngày, Cao Tuấn đến tận nhà riêng của Giai Ý tìm cô.

Giai Ý vừa bước xuống xe đã bị Cao Tuấn chặn ở cửa, anh đẩy cô vào lại bên trong và anh cũng ngồi vào xe. Giai Ý hốt hoảng hỏi anh:

- Anh là ai ?

- Anh là ai đâu có quan trọng, quan trọng là anh đây biết bí mật của em.

- Anh có nhầm người không ?

- Vụ tai nạn vừa rồi, em là người đứng sau tất cả đúng không ?

- Tai nạn nào ? Tôi không biết ? Tôi không hiểu anh đang nói gì ? Anh cút khỏi xe tôi ngay lập tức.

- Đừng bảo em không biết Đình Phong và Diệu Hàm là ai ?

- Anh …

Cao Tuấn đưa điện thoại quay cuộc hội thoại giữa cô và tên gϊếŧ người kia cho cô xem.

Vừa nhận ra người trong clip kia chính là mình, cô giằng lấy điện thoại của anh và đập vỡ tan. Cao Tuấn cười ha hả, anh rất bình tĩnh nói với cô:

- Anh đã sao chép ra nhiều bản rồi em yêu ạ. Bây giờ chỉ cần em trái ý anh một cái là hệ thống tự động gửi clip kia đến cục cảnh sát ngay lập tức.

- Anh … anh muốn gì ?

- Muốn em.

- Anh đừng có …



- Đừng có làm sao ? Giờ em mà thuê người ám sát tôi cũng được thôi. Nhưng chỉ cần 1 ngày tôi không đăng nhập vào hệ thống, thì clip cũng tự động gửi đi. Em tính sao đây ?

- Anh muốn gì ? Nói đi ? Bao nhiêu tiền ?

- Chẳng phải anh đã trả lời em rồi sao. Anh chính là đang rất muốn em.

Từng câu từng chữ Cao Tuấn nói ra đến đâu làm Giai Ý sợ hãi đến đó. Vừa sợ hãi, vừa căm hận. Nhưng cô không thể làm trái ý hắn. Nếu không … có thể cô sẽ mất đi tất cả.

Cao Tuấn ra lệnh cho cô mở cửa đi vào nhà. Giai Ý cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

- Wow, nhà đẹp, rất đẹp, đẹp như chủ nhân của nó vậy !

- …

- Anh ở đây được chứ ?

- Không được !

- Sao vậy em yêu, anh muốn ở đây và vui vẻ với em. Không được sao ?

Nghe giọng điệu đầy uy hϊếp, Giai Ý không dám mở mồm nói ra một lời nào.

- Biệt thự to như vậy, em ở một mình thôi sao ? Uổng quá.

- …

- Ngoài em ra, còn ai ở nhà này nữa, nói !

- Có 2 cô giúp việc và một chú làm vườn.

- Đuổi việc ngay lập tức, anh muốn nơi này là của riêng anh và em.

- Anh đừng quá đáng, nếu không …

- Anh đây chính là đang cố ý làm vậy. Em không nghe lời anh sao ?

- …

- Ngoan, anh sẽ thương.

Giai Ý chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng anh ta. Đuổi việc ba người đang làm việc rất hăng say trong nhà.

- Phòng ngủ đâu ?

- Trên lầu.

- Dẫn anh lên nào em yêu.

Giai Ý vừa đưa Cao Tuấn lên tới phòng ngủ thì anh ta đã lao vào hôn cô một cách điên cuồng. Giai Ý ban đầu còn tỏ ý chống đối lại nhưng dần dần cô phải thuận theo anh. Vì cô biết anh đang cầm nắm vận mệnh của cả cuộc đời cô.

“Em đẹp lắm, hãy làm cho anh vui nhé !”

Cao Tuấn vừa nói vừa tiếp tục hôn cô. Bao nhiêu sự thèm khát Diệu Hàm anh đưa hết vào cô. Bao nhiêu sự căm hận Đình Phong anh cũng phát dục lên cô.

Trải qua bao cuộc thăng trầm không ngừng nghỉ, cuối cùng Cao Tuấn mới chịu buông tha cho cô. Anh ta ôm Giai Ý, vuốt ve làn da láng mịn của cô mà tỏ ra hài lòng:

- Hôm nay anh rất vui. Bây giờ căn phòng này là của riêng anh và em. Mỗi tối em đều phải làm anh vui vẻ. Hiểu chứ ?

- Tôi hiểu rồi.

- Xưng em !

- Em hiểu rồi.

- Ngoan lắm.

Giai Ý chịu đựng sự dày vò của Cao Tuấn trong suốt một năm qua, bản thân cô cũng không mấy vui vẻ gì.



Nhiều lần Giai Ý đã có ý phản lại Cao Tuấn, nhưng mỗi lần như vậy Cao Tuấn lại gửi clip kia cho cô xem.

Giai Ý cuối cùng lại phải tiếp tục chịu đựng.

Việc gây sức ép với tập đoàn Vương thị cũng là ý của Cao Tuấn chứ không phải của cô. Vì thật sự cô không muốn làm như vậy. Cô rất yêu Đình Phong nên cô không muốn sự nghiệp của anh bị sụp đổ.

Hiện tại, Giai Ý như một con rối trong tay Cao Tuấn vậy. Anh ta nói gì cô cũng phải làm theo mà không dám kháng lại nửa lời.

Cao Tuấn vào làm trong công ty nhà Lý Giai Ý với chức vụ cũng khá cao.

Hiện tại, anh ta đã nắm chắc được phần thắng trong tay. Anh ta sẽ lấy lại từng thứ một từ trong tay Đình Phong và còn muốn phá huỷ cả cuộc đời và sự nghiệp của Đình Phong nữa.

Đến cả người phụ nữ của Đình Phòng, anh ta cũng khao khát và cho rằng mình sẽ cướp đoạt được.

Nhiều lần Cao Tuấn tìm đến Diệu Hàm nhưng cô đã được mẹ Đình Phong cho người theo bảo vệ, nên chưa lần nào Cao Tuấn tiếp cận được cô.



Hôm nay là một ngày làm việc thật mệt mỏi, cả công ty đang láo loạn hết cả lên.

Các cổ đông thông báo rằng: Nếu vào kỉ niệm 35 năm thành lập tập đoàn Vương thị mà anh không quay lại, họ sẽ tự ý chuyển quyền giám đốc sang tên một người khác.

Mất đi người điều hành cả tập toàn như rắn mất đầu. Chẳng biết phải đi về hướng nào cho đúng đắn. Vì thế mà tất cả đang cố gắng tìm ra một người phù hợp có thể đứng lên điều hành mọi chuyện.

Về tới nhà Diệu Hàm tắm gội rồi leo lên giường ngủ. Cô buồn rầu đến mức mà bỏ luôn cả bữa tối.

Cô nằm nghiêng người ôm con gấu bông mà ngày trước anh tặng, cô lại khóc và tự độc thoại với chính mình:

“Anh đi một năm rồi, khi nào anh mới chịu trở về với em vậy ?

Em mệt quá, anh về với em được không ?”

Ngày kỉ niệm 35 năm thành lập tập đoàn Vương thị đang đến rất gần, vậy mà cô hề không nhận được một tin tức tốt nào về anh.

“Đình Phong, em phải làm gì đây ?

Ông trời ơi, con phải làm sao đây ?”

Diệu Hàm chỉ biết nhìn lên bầu trời xanh thăm thắm và cầu cứu một cách vô vọng.

Cô mong đợi anh từng ngày, từng giây, từng phút. Vậy mà một lời hồi âm bé nhỏ anh cũng không chịu gửi lại cho cô.

Đau khổ, bất lực, lo lắng. Tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực nhất đang đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của cô.

Từng ngày, từng giờ phá huỷ cô không một chút thương xót.

Cô của hiện tại như một con chim bé nhỏ bất ngờ gặp bão. Cứ bay, cứ bay trong vô vọng mà chẳng thể nào tìm được một chỗ trú thân.

Có những ngày, cô uống say đến nỗi sáng hôm sau không thể nào tỉnh được. Cô cứ thế ngủ trên sàn nhà cho tới khi cơ thể bắt cô phải tỉnh lại.

Tỉnh, cô lại uống, uống đến say mềm. Cô muốn quên đi mọi thứ khổ đau mà cô đang phải chịu đựng.

Ấy vậy mà, càng uống cô càng nhớ anh hơn, càng uống cô càng đau đớn hơn.

Trạch Dương không thấy cô đi làm lại tìm tới chỗ cô, anh nhìn cảnh tượng y hệt như Đình Phong vài năm về trước mà lắc đầu chán nản:

“Hai con người này, sao cứ thay nhau tự dày vò bản thân mình vậy ?

Ông trời cũng công bằng thật, người này đau khổ bao nhiêu thì cũng bắt người kia phải đau khổ bấy nhiêu.

Bà chị dâu của tôi ơi, bà cứ thế này thì chưa kịp đợi được anh tôi thì bà đã đi trước rồi.

Mạnh mẽ lên nào !”

Cô của hiện tại đã kiệt sức rồi.

Cô thực sự rất muốn ngủ, chính là một giấc ngủ sâu dài vô tận … không bao giờ phải tỉnh lại nữa.