Chương 44: Không Dễ Lừa

Thật ra Hứa Hoan Ngôn lại nghĩ việc này nên để cô đứng ra nói chuyện, thanh danh của bà nội cô ở trong thôn vốn dĩ rất hung hãn, khó tránh khỏi việc người trong thôn sẽ nghĩ chuyện này là do Hứa gia sai.

Hứa Hoan Ngôn không nhúc nhích.

“Bà ngoại à, bà nói đi, cũng để cho mọi người có thể phân xử trong hòa bình, dù sao cháu cũng không sợ mất mặt.”

Dương Mai Diệp không nghĩ đến người đứng ra nói chuyện là cô gái nhỏ Hứa Hoan Ngôn này, rõ ràng lần trước còn bà ta còn dễ dàng lừa gạt, sao lần này lại đổi tính như thế.

Nhưng mà tạm thời bà ta cũng không thể đắc tội với đứa cháu gái ngoại này, rốt cuộc bây giờ không phải nó quen biết rất nhiều người ở trong huyện sao?

Nghĩ đến đây, lại hiện đầy ý cười trên mặt.

“Hoan Ngôn, cháu cũng không thể nghe theo lời xúi giục của bà nội cháu, bà đối với cháu là nghĩa nặng tình thâm.”

Hứa Hoan Ngôn cau mày, cũng không che lấp sự không kiên nhẫn trong ánh mắt.

“Nói trọng điểm.”

Dương Mai Diệp thấy hôm nay Hứa Hoan Ngôn không dễ bị lừa gạt, cũng chỉ đành nói những lời đã chuẩn bị trước, dù sao lấy đồ vật vẫn là quan trọng nhất.

“Vậy bà ngoại nói, bà nghe nói lúc trước con có đến giúp việc tại tiệm cơm ở trong huyện nên đã kiếm được tiền rồi, có phải cũng nên hiếu thuận với bà ngoại không, còn mấy tấm vải con nhận được có phải cũng nên đưa cho bà ngoại một ít hay không!”

Hứa Hoan Ngôn nghĩ đến, đây không phải là đến đòi đồ hay sao?

Mấy người xem náo nhiệt xung quanh nghe mấy lời này, một đám người cũng đều cảm thấy hình như lời nói có vấn đề?

Nhưng phàm là một người thương xót cho con gái, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.



Hứa Hoan Ngôn tiến lên phía trước một bước, nhìn đứa con dâu của bà ta đứng ở đằng sau, quay đầu lại nhìn về phía bà.

“Bà ngoại, hình như mấy lời bà nói có chút không đúng lắm.”

Dương Mai Diệp không nghĩ đến Hứa Hoan Ngôn thật sự dám mở miệng phản bác bà ta.

“Bà nói không đúng chỗ nào?”

Hứa Hoan Ngôn than nhẹ một tiếng, giống nhiên mấy lời kế tiếp của bản thân có hơi khó xử.

“Bà ngoại, cháu cũng không phải cố ý nói như thế, anh họ nhà bác cả của cháu bây giờ đã mười bảy tuổi, cháu nhớ rõ là đã lấy được công việc làm chứng từ rồi đúng không, thế thì như vậy đi, nếu anh họ có thể hiếu thuận với bà ngoại như thế nào thì cháu cũng có thể thiếu thuận theo như thế, bà thấy thế nào?”

Sau khi nói xong thì thảnh thơi nhìn sắc mặt của Dương Mai Diệp.

Quả nhiên Dương Mai Diệp lập tức thay đổi một gương mặt khác, nghe mấy lời này lập tức cảm thấy không đúng, dựa vào cái gì chứ?

Hứa Hoan Ngôn nhướng mày.

“Ai, bà ngoại, cháu cũng không phải muốn gây khó dễ bà, tuy rằng bà đối xử với mẹ cháu không tốt chút nào, lại còn cắt xén sính lễ của bà ấy, cũng không cho bà ấy của hồi môn, nhưng cháu cũng coi như nhà bà nghèo đến mức không có gì ăn nên mới làm vậy, nhưng bây giờ ba mẹ cháu không còn, ba chị em chúng cháu phải sống nhờ trong nhà bác cả, tiền cháu kiếm được đương nhiên phải cho người trong nhà.”

Dương Mai Diệp nghe từng chữ Hứa Hoan Ngôn nói mà lạnh mặt, nhấp môi gắt gao.

Thật ra Chu Hà Hoa lại tiến lên kéo mẹ chồng của cô ta trước, lúc trước cũng chưa đến bao giờ, lúc này lại cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt một cô gái nhỏ nên việc lấy đồ sẽ thuận lợi hơn chút.

Nay vừa mới gặp mới biết được trong gia đình này người không dễ bị lừa nhất chính là con nhóc này.