Chương 5

Tay ta nắm chặt lại, khó chịu nói: “Mười lượng bạc mà bảo là không nhiều hả? Đây là số tiền có thể để cho một gia đình bình thường sống một năm đấy!”

Nghe vậy, tên lưu manh bật cười, gã đi đến chỗ ta, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Chậc, chậc, chậc… Tính tình của tiểu mỹ nhân không được tốt lắm nhỉ. Không nộp được mười lượng bạc phải không… Vậy thì ngủ vậy ca ca một đêm là được rồi.”

Ta tức điên lên. Mặt ta đỏ bừng, trong lòng cảm thấy nhục nhã, dường như móng tay sắp đâm vào trong da thịt, ta tức giận thốt lên hai từ: “Vô sỉ!”

“Hahaha! Đúng là ta vô sỉ với nàng đấy, tiểu mỹ nhân.”

“Đã nghe nói từ lâu là có một tiểu mỹ nhân mới đến Tiền Đường, hôm nay được gặp quả nhiên như lời đồn. Hung dữ lại ngây thơ, ta rất thích.”

“Được rồi, được rồi. Đừng trêu chọc nàng ta nữa, mau mang đi đi.”

Sau khi tên cầm đầu ra lệnh, một vài tên lưu manh đứng dậy bao vây lấy ta, chuẩn bị dùng vũ lực mang ta đi.

Ta hoảng sợ: “Các người muốn làm cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật dám cưỡng ép dân nữ sao? Các người có tin ta sẽ báo quan không hả! Trong quán có nhiều người như vậy, bọn họ đều có thể giúp ta báo quan đấy!”

Một vị khách đứng gần ta thì thầm: “Vô ích thôi… Huyện lệnh chỗ chúng ta là tỷ phu của Lý Mãng…”

*tỷ phu: anh rể, chồng của chị gái.

Lòng ta lạnh buốt.

Đám lưu manh cười to, không ngừng mắng ta ngu ngốc. Bọn chúng nắm chặt tay ta, lôi ta ra ngoài.

Lòng ta sợ hãi vô cùng, cuối cùng ta hoàn hồn, không ngừng giãy giụa và hét lên: “Ta đưa mười lượng bạc cho các người còn không được sao?”

“Ha ha ha, tiền và người bọn ta đều lấy.”

Cả một con phố không có ai dám bước lên ngăn cản, tất cả đều quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Có vẻ như việc cưỡng ép dân nữ ở đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Trong lúc tuyệt vọng, ta không khỏi nhớ tới Cảnh Hoài.

Nếu chúng ta chỉ là một đôi phu thê bình thường, có lẽ lúc này ta đang ở nhà làm bánh cho Cảnh Hoài nhỉ?

Không, hôm nay là ngày nghỉ của Cảnh Hoài, mỗi ngày nghỉ chàng đều cùng ta lăn lộn trên giường hoặc là đưa ta ra ngoài đi chơi.

Nghĩ đến những ngày tháng ngọt ngào của ta và Cảnh Hoài, ta càng thấy đau khổ, tuyệt vọng hơn.

Phải chăng nữ phụ ác độc sẽ luôn có kết thúc xấu? Cho dù có rời khỏi nam chính, né tránh cốt truyện thì vẫn sẽ có kết cục bi thảm như nguyên tác?

“Dừng tay!”

Đột nhiên có một công tử mặc y phục màu xanh lá dẫn theo người hầu ngăn đám lưu manh lại.

Mắt tên cầm đầu nheo lại đầy nguy hiểm, chế nhạo: “Diệp Phong? Ta khuyên ngươi đừng nến xen vào việc của người khác.”

Diệp Phong thu quạt lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lý Mãng, gần đầy triều đình có cử người đến Tiền Đường ta. Nếu người đó biết ngươi lợi dụng thân phận tiểu cữu tử của huyện lệnh để đi cưỡng đoạt dân nữ, ta sợ là huyện lệnh sẽ mất chức cũng nên!”

*tiểu cữu tử: em vợ

Lý Mãng và đám huynh đệ nhìn nhau.

“Diệp Phong, lão tử không sợ đâu nhé!”

“Ồ, chắc trong mấy ngày này vị đại nhân đó sẽ đến Tiền Đường đấy. Ngươi cũng không muốn bị gô cổ đưa đến chỗ vị đại nhân đó đâu nhỉ?”

Lý Mãng nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn ta và Diệp Phong, sau đó phất tay: “Thả nàng ta ra!”

Đám lưu manh tức đến nghiên răng nghiến lợi bỏ đi.

“Mợ nó, đúng là xui xẻo.”