Chương 28

Hứa Sí bất động tại chỗ như thể thời gian bị ngừng lại. Anh không sợ trời cũng chẳng sợ đất, duy nhất chỉ sợ đắng. Hơn nữa, từ nhỏ anh vốn khỏe mạnh chưa từng bị bệnh nên càng không thể chấp nhận nổi vị thuốc. Uống chén chất lỏng màu đen không xác định này, đối với anh chẳng khác nào phải ăn món thức ăn hắc ám của quỷ dữ, không chừng cũng phải đi mất nửa cái mạng mất.

Bất quá Ôn Du lại đang ở ngay bên cạnh nhìn. Vị bác sĩ còn “cố ý” mà nhắc nhở cô: “Bạn học nhỏ, cô giám sát cậu ấy kỹ một chút. Nếu không, bệnh cảm lạnh mà nặng thêm sẽ có ảnh hưởng lớn đến não bộ.”

Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, nhoài người sang với lấy chén thuốc, vui vẻ nói với anh: “Vẫn còn ấm đó, uống lúc này là tốt nhất.”

Hứa Sí im lặng không nói một lời. Anh vẫn luôn cố gắng giữ hình tượng nam tính trước mặt Ôn Du. Nhưng trên đời này, có người đàn ông nào sợ uống thuốc như anh không? Hình như không có.

Anh không có lý do để từ chối. Vì thế, dưới vẻ mặt hớn hở “tôi biết chắc chắn cậu sẽ uống” của bác sĩ, Hứa Sí ngừng thở, cầm chén thuốc đen ngòm giống đầm lầy kia lên, một hơi uống hết.

Dây thần kinh vị giác ở đầu lưỡi co quắp không tiếng động mà kêu gào thảm thiết. Hương vị đắng chát ập vào khoang miệng như thủy triều. Đáy lòng Hứa Sí đã lôi tên tiểu nhân Sầm Dương ra mà đâm vô số nhát.

Một hơi uống cạn, anh khó chịu nhăn mi, kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa khuôn mặt theo bản năng. Anh không muốn Ôn Du nhìn thấy vẻ mặt méo mó chẳng ra làm sao của mình. Khi anh mở mắt ra, không biết từ lúc nào xuất hiện một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh trước mặt, trên tay còn cầm một viên kẹo trái cây đã bóc vỏ.

Ôn Du vươn cánh tay gần anh thêm chút nữa. Giọng nói cô mềm nhẹ hòa tan vào bầu không khí nóng bừng bừng trong phòng. “Đây là kẹo của Tiểu Hàn, tôi đoán cậu không thích uống thuốc, nên mang đến đây một ít.”

Cô vốn dĩ muốn Hứa Sí duỗi tay nhận lấy, không nghĩ tới anh lại cứ yên lặng mà nhìn viên kẹo, sau đó cúi người ngậm vào trong miệng.

Môi của thiếu niên mang theo nhiệt độ khi phát sốt, để lại trên ngón tay cô một hồi cảm xúc mềm mại. Lúc này không chỉ Ôn Du ngơ ngác, bản thân Hứa Sí cũng sững sờ tại chỗ, đột nhiên đỏ mặt.

Anh đúng là bị sốt đến hồ đồ.

Hương kẹo dâu tây thơm ngọt xua đi vị thuốc đắng vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi. Hứa Sí không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Du. Một lần nữa anh đem mặt chôn sâu vào sau lớp khăn quàng cổ, để cho hơi nóng cùng vị ngọt của kẹo chảy qua cơ thể của mình.

“Đầu óc tôi…… chưa kịp suy nghĩ.” Đầu lưỡi của anh cũng xoắn xuýt lại. Nếu bình thường các giáo viên bị Hứa Sí hành đến đau đầu mà nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Ai có thể tưởng tượng đây là một người ngang ngược không sợ trời chẳng sợ đất, một người mà bất luận chuyện gì ập tới cũng đều bình tĩnh mà tranh luận lưu loát, một tiểu bá vương nay cũng biết xấu hổ không nói nên lời. “Xin lỗi.”

Ôn Du cũng nhẹ giọng: “Ừm.”

Mắt thấy sắp đến tiết tự học, cô ngắn gọn dặn dò Hứa Sí ngoan ngoãn uống thuốc chữa bệnh, sau đó để lại vài viên kẹo trái cây vị khác nhau cho anh rồi vội vàng rời đi. Bọn Sầm Dương đứng đợi ở ngoài cửa một hồi lâu, thấy cô bước ra mới lặng lẽ lẻn vào.

“Anh Sí thấy sao rồi? Cơ hội mà em tạo cho anh có phải hay không……” Mấy lời ba hoa chích chòe của Sầm Dương còn chưa kịp bắt đầu. Cậu thoáng liếc nhìn chén thuốc đáng lý ra còn nguyên trên bàn giờ đã cạn sạch, nụ cười chợt cứng lại trên mặt. “Không lẽ anh……”

Hứa Sí rất kén ăn, chưa từng đυ.ng tới đồ ăn có vị đắng. Lúc trước bác sĩ khuyên bảo bao nhiêu lâu anh cũng không uống được một ngụm. Bây giờ, nhìn cái chén không ở trên bàn chỉ có thể chứng minh được một sự thật đáng sợ khác.

Làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra mà ngó ngó gương mặt cười như không cười của Hứa Sí, Sầm Dương nhìn về phía hai người bạn bên cạnh, bất đắc dĩ mở miệng: “Hai cậu còn muốn ăn kem không? Tôi đi mua tiếp.”

Hứa Sí không nói chuyện, lại bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng.

Chiếc kẹo vị quýt này mang theo hương vị chua chua ngọt ngọt, làm anh chợt nhớ tới tâm trạng trong khoảnh khắc khi cánh môi anh chạm vào đầu ngón tay của cô gái, cũng là vị chua chua xen lẫn với hương vị ngọt ngào.

Lúc này, anh cảm thấy, chén thuốc kia uống vào cũng không đắng đến vậy.

*

Tiết mục của lớp bảy thuận lợi thông qua được vòng thử giọng. Nhóm vũ đạo cùng đồng ca cũng được ban giám khảo nhất trí khen ngợi.

Ôn Du tuân theo quy tắc cũ duy trì cuộc sống, nghiêm túc học tập. Tiết tự học buổi tối, cô dạy Phạm Ninh Ninh học đàn, còn dạy bổ túc cho Hứa Sí sau giờ học. Không biết tự lúc nào đã tới bữa tiệc mừng năm mới.

Tâm trạng của cô giống người mẹ có con gái sắp lấy chồng vậy, giúp Phạm Ninh Ninh chỉnh trang váy áo, sau đó vén lại mái tóc ra sau tai cho cô ấy. “Đừng căng thẳng, cố lên.”

Phạm Ninh Ninh cười ngượng ngùng. Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Du. Kỳ lạ là khi chạm vào lòng bàn tay của Ôn Du, trái tim đang đập thình thịch của Ninh Ninh lặng lẽ bình tĩnh trở lại, giống như thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt biển không gió vậy. Đứng yên một lúc, cô ấy rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Ôn Du.”

Nhưng mà Phạm Ninh Ninh còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn thì một tiếng hét đã vang lên sau lưng. “Không ổn rồi, Trần Hán Châu ngã cầu thang, đau đến không thể cử động được!”

Trần Hán Châu sắm vai nam chính Phantom. Tai nạn của anh khiến toàn bộ màn ca kịch bị hủy theo.

Tin này đúng như một tiếng sét giữa trời quang. Các bạn nam khác trong lớp hoàn toàn không biết gì về vị trí di chuyển của nhân vật cũng như lời kịch. Kể cả những diễn viên quần chúng cùng luyện tập chung, dù đã biết kịch bản thì các bạn ấy cũng không thể hát được những đoạn có độ khó cao trong vở kịch.

Mắt thấy sắp tới tiết mục của lớp bảy, tất cả học sinh đang đứng đợi trong hậu trường đều tái mặt. Phạm Ninh Ninh nắm lấy tay phải của Ôn Du, hơi siết lại một chút. Trong lòng cô cũng thực sự vô cùng hoảng loạn. Ôn Du hít một hơi thật sâu, nặng nề mở miệng.

“Để mình thay cho.”

Chú thích:

[*] (Bodyroke master: Bậc thầy về đột quỵ cơ thể, một từ phổ biến trên Internet mang ý chế nhạo trong game, thể hiện tài thiện xạ của người chơi quá tệ, không bắn trúng kẻ thù nào cả.

Ý nghĩa ban đầu thể hiện một người có trình độ cao, là người phác thảo được toàn bộ đường nét cơ thể trong khi vẽ. Thuật ngữ Internet đề cập đến sự chế giễu tài thiện xạ trong đó người chơi trong các trò bắn súng góc nhìn thứ nhất hoặc trò chơi bắn súng góc nhìn thứ ba không thể bắn trúng kẻ thù.

Suicide Squad: Chết bằng cách tự quăng bom và nổ banh xác bản thân hoặc bất kỳ hành động ngu ngốc nào có thể khiến bản thân chết.)