Chương 38: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (38)

[Không ngờ tôi lại có cùng một ước mơ với richkid giới siêu giàu, quá hoàn hảo, đáng tiếc ông bố nhà tôi không để lại sản nghiệp cho tôi, trong nhà tôi cũng không có ngôi vị Hoàng đế phải thừa kế, tôi không có tư cách làm một con cá mặn.]

Là người hỏi, thu hoạch được đáp án như vậy, Hạ Minh cũng đờ đẫn, sau một lúc lâu anh ta mới bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nghĩ thầm quả nhiên vẫn còn là con nít, trả lời như vậy cũng không có gì là lạ.

Vốn đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, không ngờ lại gây ra một cuộc tranh cãi trong khu vực bình luận, thậm chí có rất nhiều người còn tag "Em gái dân quốc" -Lâm Thư Vu trên weibo, làm cho chủ đề bà ấy không biết dạy con thêm một tư liệu thực tế mới.

Cùng với đó là tỉ lệ người xem liên tục tăng vọt, khiến đạo diễn vừa mừng vừa sợ, không nhịn được bèn mở một cuộc họp nhỏ với phó đạo diễn, biên kịch, nhân viên lên kế hoạch và một vài nhân viên khác.

Ông ta cảm thán: "Quả nhiên liên quan đến nhân vật công chúng là sẽ hot." Dù em gái dân quốc bây giờ đã trở thành người mẹ dân quốc, dù antifan sẽ chế giễu bà ấy là ngôi sao mạng đã lỗi thời, nhưng cũng không thể phủ nhận, đối phương đã từng là hồi ức của một thế hệ.

Đến cả một câu nói tùy tiện của con trai đối phương trong chương trình cũng có thể làm cư dân mạng cãi nhau. Nếu đổi lại là người bình thường, ai thèm để ý tới bạn chứ.

Nhân viên lên kế hoạch cũng rất ngạc nhiên, anh ta nói: "Cũng không biết tại sao thân phận của đứa bé kia lại bị lộ, nhưng quả thật đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều." Vốn tưởng rằng chỉ là nhân tiện nhận thêm một đứa bé, kết quả lại chiếm được một niềm vui ngoài ý muốn.

Ban đầu bọn họ cũng không biết thân phận của đứa bé kia, chỉ coi đối phương là cậu ấm của gia đình giàu có bình thường, không ngờ đối phương nhìn thì im lặng và ngoan ngoãn, nhưng lại có ba mẹ trâu bò như vậy. Sau khi thân phận của cậu bị đưa ra ánh sáng, chương trình của bọn họ được thế nước lên thì thuyền lên, không ít công ty quảng cáo đã nghe tin mà đến, hi vọng bọn họ có thể “Cấy ghép một ít quảng cáo nhẹ nhàng” vào chương trình.

Nghĩ tới đây, đạo diễn quyết định nắm chắc cơ hội này, ông ta gõ bàn, trịnh trọng nói: "Sau này lúc mọi người quay phim thì hãy chú ý, cho đứa bé kia nhiều cảnh quay một chút."

Cái gọi là "Công bằng chính trực" cũng sẽ thỏa hiệp vì tỉ lệ người xem.

Những người khác đều không phản đối, tính đến thời điểm này show [Kế hoạch thay đổi] đã chiếu được gần mười mùa, rating thì lúc cao lúc thấp, hiếm khi được một mùa có hy vọng có thể tái hiện lại sự huy hoàng của mùa thứ nhất, mọi người không muốn bỏ qua.

Nhưng nhân viên lên kế hoạch lại tỏ vẻ vừa do dự vừa phức tạp: "Nhưng mà quay đứa bé đó nhiều, có lẽ chuyện đầu óc đứa bé đó có vấn đề sẽ bị lộ." Lòng người không phải là tảng đá, sống chung với nhau vài ngày, anh ta cũng có cảm tình với đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời kia, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của con mình trên người đối phương, nên anh ta hy vọng đứa bé có thể tránh được những tổn thương mà nó có thể phải gánh chịu sau khi thông tin riêng tư bị lộ quá nhiều.

Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta, hung hăng vỗ bàn một cái: "Chuyện cậu nghĩ được, chẳng lẽ tôi lại không?"

"Vậy chúng ta?" Biên kịch cũng do dự, người làm chương trình giáo dục nhiều, sẽ vô thức đứng trên lập trường của trẻ con mà suy nghĩ.

"Loại chuyện này sớm muộn cũng sẽ bại lộ, cậu không thấy sau khi chúng ta chiếu tập 1 đã có rất nhiều người đoán ra à? Thay vì chúng ta tiếp tục che che giấu giấu, chi bằng chủ động công bố mọi chuyện ra ngoài, hóa bị động thành chủ động." Đạo diễn rất quyết đoán, lập tức quyết định: "Cậu đi gọi điện cho cô Lâm, hỏi thử xem cô ấy có thể giúp chúng ta quay bổ sung video thành thị tập 1 hay không."

Trong video muốn chiếu cái gì, chỉ cần cô Lâm kia không ngốc, tự nhiên sẽ nắm chắc cơ hội, để cô ta và con trai đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió kia của cô ta hoàn toàn đứng ở thế bất bại.

Một ít nước mắt, chỉ cần chảy đúng thời cơ, giá trị sẽ không thể đong đếm được.