Chương 7: Cứu tinh

Anh ta xấu hổ rút tay về: “Hoắc tổng, chúng ta đi đường khác trở về đi.”

Anh ta cẩn thận lái xe trên con đường phía sau cho đến khi đưa được người về nhà, không gặp phải bất kỳ động vật nhỏ hay đứa bé nào đột nhiên lao ra khỏi đường, cũng không có tài xế nào phóng xe bừa bãi bất chấp luật lệ giao thông. Suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi, cứ như thế họ đã về đến nhà an toàn.

Hãy để trợ lý đặc biệt tin chắc rằng cuối cùng tổng giám đốc của họ cũng sắp đổi vận!

Trợ lý đặc biệt rất cảm động nhìn về thứ trong ngực của Hoắc Vọng, anh ta nhìn về phía bộ lông xù kia giống như đang nhìn cứu tinh.

Lâm Úc có chút khẩn trương, cũng may rất nhanh cậu đã được Hoắc Vọng đưa vào thang máy.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Vọng tiện tay bế cậu đặt lên bàn ăn.

Lâm Úc nhìn bóng lưng vai rộng eo hẹp của người đàn ông, đại não ngơ ngác rốt cục phản ứng lại có gì đó không đúng.

Chờ đã, chờ đã... Sao mình lại quay lại đây với hắn?

Những đốm vàng biến mất từ khoảnh khắc Lâm Úc bị Hoắc Vọng bắt được bây giờ lại xuất hiện: [Úc Úc! Úc Úc! Đi thôi!]

[Không! Không thích sát thần!]

[Sợ! Chúng ta không muốn!]

[Úc Úc, Úc Úc, Úc Úc.] Lâm Úc khó khăn để trích xuất một thông điệp quan trọng từ ngôn ngữ rời rạc của chúng – Các tinh linh này đang sợ Hoắc Vọng.

Bởi vì sát khí trên người Hoắc Vọng quá nặng, mà bản thân hắn lại không làm gì sai, cho nên chỉ có thể không ngừng gặp xui xẻo.

Lâm Úc run rẩy lỗ tai tròn, ngồi trên thảm chén: "Grào." Nhưng không phải các người nói tôi là Thụy Thú sao? Thụy Thú không sợ sát khí.

Cậu muốn giữ lại cho mình chút mặt mũi, uyển chuyển tìm cái cớ để ở lại đây.

Các đốm vàng kia không nhận ra rằng Lâm Úc chi đang kiếm cớ, vẫn liên tục ríu rít: [Úc Úc, Úc Úc đi.]

Lâm Úc cúi xuống nhìn bốn cái chân ngắn cũn của mình, rồi lại xem xét độ cao của bàn ăn, cuối cùng lật người nằm ngửa trên bàn, như con cá đuối tuyệt vọng nhìn lên bầu trời.

Ngả bài thôi, cậu chịu thua, thực sự là cậu không xuống được.

Nhìn chằm chằm vào Hoắc Vọng ở phòng bếp bận rộn nửa ngày cuối cùng bưng ra một bát mì tôm, trong đôi mắt tròn trịa của Lâm Úc hiện lên một chút mê mang.

Hoắc Vọng không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, thoải mái ngồi xuống lấy một cái đĩa màu sắc sặc sỡ rót sữa đưa cho Lâm Úc.

Hắn cũng tò mò không biết cách thức ăn uống của con vật không có cổ này là gì.

Thấy Lâm Úc đến gần đĩa, ngửi ngửi, đôi tai tròn trên đỉnh đầu lắc lư hai cái rồi vùi đầu xuống.

Sữa trên đĩa bắt đầu giảm dần.

Lúc này Hoắc Vọng mới thu tầm mắt tiếp tục ăn mì, sau khi ăn xong nghiêng đầu, nhìn thấy sữa trên đĩa trống rỗng.

Lâm Úc mờ mịt ngẩng đầu lên, cảm thấy trên mặt có chút mát lạnh.

Hoắc Vọng: "...”

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con vật trông vô tri ngay cả khi uống sữa.