Chương 8: Là một cậu bé

Hắn đưa tay ra bế Lâm Úc lên, lấy một tờ giấy lau mặt cho cậu, lực mạnh khiến Lâm Úc cảm giác như được mẹ rửa mặt cho, cậu liên tục meo meo kháng cự, giống như con vịt đồ chơi bị bóp chặt.

Hoắc Vọng dừng tay lại, đến gần ngửi ngửi.

Vẫn còn mùi sữa.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên kề sát, Lâm Úc giật nảy mình, cái đuôi cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ.

Trên người Lâm Úc còn có chút bụi dính từ ban ngày, Hoắc Vọng suy nghĩ một chút, dứt khoát ôm cậu vào phòng tắm, xả đầy nước nóng vào bồn tắm.

Cục lông nhỏ trông rất bất đắc dĩ trong bồn tắm.

Đây là lần đầu tiên Lâm Úc được tắm cho kể từ khi cậu có nhận thức, cậu hơi sợ, nhưng khi chạm vào nước, cậu lập tức co lại, biến thành một quả bóng nhỏ.

Hoắc Vọng nhướng mày: "Hóa ra chỉ là giả béo."

Hắn xoa bọt, chất bọt lên đầu Lâm Úc, biến thành hai quả bóng trắng mịn.

Cái đuôi vốn cuộn lên vì lo lắng của Lâm Úc dần thả lỏng một chút, cậu bắt đầu dùng móng vuốt chọc chọc những bong bóng kia.

Hoắc Vọng nhân cơ hội tắm sạch cho cậu, sau đó dùng máy sấy tóc sấy khô.

Âm thanh của máy sấy tóc không lớn, gió thổi ra cũng ấm áp, Lâm Úc dần gục xuống thành hình dạng của một chiếc bánh quy gấu nhỏ, lộ ra thịt hồng hồng mềm mại bên dưới lớp móng vuốt.

Sau đó bị Hoắc Vọng nghiêm túc quan sát một chút, hắn tỏ vẻ suy tư, gật đầu: “Là một cậu bé.”

“?” Lâm Úc mờ mịt chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa những lời này.

Cuối cùng nhận ra hắn vừa quan sát những gì, bắt đầu từ mặt, khuôn mặt cậu đột nhiên nóng lên, tất cả đều bị lông trên mặt che đi, nhưng đuôi không thể che giấu nhanh chóng cuộn lại.

Lần này, đến khi ngủ vào ban đêm, đuôi của cậu vẫn không trở lại trạng thái thả lỏng...

Lâm Úc phát hiện, sau khi nhận ra mình biến thành thụy thú, mọi thứ xung quanh đều rất lớn so với cậu, cậu lăn qua lăn lại trên giường, cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.

Bóng của mặt trời xuyên qua rèm cửa rơi xuống giường, bóng tối cũng chuyển động khi gió thổi qua rèm cửa, đồng tử của Lâm Úc vì tập trung mà trở nên tròn hơn.

Sau đó, cậu lại bị sự mềm mại của chăn bông hấp dẫn, bắt đầu vẫy đuôi làm ổ cho mình.

Hoắc Vọng chỉnh lại cà vạt đi vào, nhìn thấy cảnh này, im lặng một lúc.

Hắn lăn lộn trên thương trường tàn nhẫn xảo quyệt, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện không thể khống chế này.

Giường vừa được xếp gọn xong, bây giờ bị xếp chồng lên nhau thành một tổ.

Nhận thấy nguy cơ, Lâm Úc dựng đôi tai tròn lên, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai nửa hình tròn lông xù đang được chăn bao quanh.

Hoắc Vọng trầm tư vài giây, sau đó xoay người, hắn nhanh chóng tìm một cái túi, kéo khóa kéo ra, ra lệnh ngắn gọn về phía giường: “Vào.”

Lâm Úc không vui chui ra khỏi đống chăn mình vất vả chất đống, lập tức bị hắn tuyệt tình xách lên bỏ vào trong túi.

“Grào." Cậu vỗ vào dây kéo chưa được khóa hoàn toàn bằng móng vuốt.

Cậu đã định chờ đến khi người đàn ông ra ngoài để tìm cơ hội để trốn thoát, không ngờ rằng hắn sẽ đưa mình đi cùng.