Chương 14: Tôi con mẹ nó cũng không phải gay!

Edit: An Puung

Beta: Thỏ

Lời Hứa đại thiếu gia vừa nói, chính là một câu cầu khiến đúng nghĩa.

Sau khi nói ra lời mời mà anh cho là tràn ngập dụ hoặc, anh mất tự nhiên đứng thẳng dậy, chờ đợi một tiếng nhận lời vui vẻ hoặc là thật ngượng ngùng a.

Nhưng mà, người trên giường không có bất kì phản ứng gì.

Chui đầu trong một tấm chăn giống như đà điểu, trời rất nóng, đây là cái tư thế gì vậy?

Anh nghĩ thầm, dù sao buổi tối hôm đó tên lùn này đã bị anh cọ đến cao trào, là một người con trai, khi đối mặt với anh ngượng ngùng cũng là điều bình thường.

Chưa kể bộ dáng thanh thuần còn rất câu người này.

Tâm tình tốt, anh tiếp tục giải thích: “Loại thi đấu này, tuy rằng tôi đây rất khó thua, nhưng ngay khoảnh khắc vinh quang đoạt được giải quán quân đó, lúc bình thường cậu cũng không thể thấy được, thế nào, thứ sáu tuần sau tại sân vận động tôi đây giữ cho cậu vé ngồi hàng phía trước nhé…”

Nói xong, Hứa Thông tự hào chờ đợi.

Ba phút sau, anh rốt cuộc mất kiên nhẫn.

Một lời cám dỗ tốt như vậy, cậu ta cư nhiên lại không trả lời? Không nên a.

Hứa Thông nhịn không được dẫm lên cầu thang giường, sau đó duỗi tay liền lôi kéo chăn của Ngụy Tây Tây: “Uy, tôi đang nói chuyện với cậu đấy tên lùn.”

Ngụy Tây Tây gắt gao nắm lấy chăn không cho Hứa Thông lôi đi, chán nản nói: “Hứa sư huynh, anh không cần rủ tôi, tôi không có hứng thú đối với bóng chuyền.”

Cô rất muốn nói rằng, tôi không có hứng thú với anh, cách tôi xa một chút, thật khó chịu!

Quả nhiên là giả bộ ngủ, Hứa Thông bò hướng lên trên cây cột: “Cậu không thích xem đấu bóng chuyền, vậy thì cậu có thể ngắm tôi a, tôi nói cho cậu biết, tôi là tay tấn công chính số 1 của đội bóng, lần trước, tên Lam Minh kia còn bị tôi đây làm cho phát khóc…” Nói xong, nhìn thấy mông nhỏ của cô vểnh lên, anh động tâm, duỗi tay trộm sờ sờ một phen.

Ngụy Tây Tây tức giận đến mức đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô chưa thấy qua người nào vô lại như vậy!

Thật đúng là làm người hỏng mất!

“Hứa sư huynh, tôi thật sự không phải gay!”

Hứa Thông phản xạ có điều kiện mà rống lên một câu: “Tôi con mẹ nó cũng không phải gay!” Rống xong rồi còn có điểm chột dạ.

Trộm liếc mắt nhìn Ngụy Tây Tây một cái liền đột nhiên ngơ ngẩn, tên lùn này, không mang mắt kính, thế nhưng có chút... Có chút xinh đẹp.

Cặp mắt kia thật đỏ, ướt nước, giống như mới vừa bị người chà đạp qua.

Hứa Thông gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Vậy là tốt rồi.” Ngụy Tây Tây lạnh lùng nhìn anh: “Phiền anh xuống khỏi giường tôi có được không, thân thể tôi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.”

“Nga… Nga.”

“Cậu có chỗ nào không thoải mái?” Hứa Thông khó được quan tâm đàn em lớp dưới, ai ngờ cô căn bản không phản ứng với anh.

“Được rồi, cậu ngủ đi, tôi đi ra ngoài đi bộ một lát.”

Anh mất mặt mà sờ sờ mũi xong liền rời khỏi phòng ngủ.

Sau đó ba bước cũng làm hai bước chạy hướng lên trên lầu, tốc độ như gió vọt vào phòng ngủ 621, một số tay bóng chuyền chủ lực của đội bọn họ đang ở trong căn phòng này.

“Từ Lãng Từ Lãng, mau ra đây, ba có vấn đề muốn hỏi cậu!”

Bàn tay đang nắm vật cỡ lớn thì bị một trận rống của Hứa Thông làm cho thất bại thảm hại, khuôn mặt xám xịt mặc quần lên bước ra khỏi WC.

“Cậu lại sao nữa? À không đúng, bạn giường dự bị của cậu lại bị làm sao?”

Từ Lãng trong vị trí đội tiếp ứng, nhưng không nghĩ tới sau khi bản thân rời khỏi sân bóng lại còn phải cố vấn cho cậu chủ Hứa sự nghiệp hẹn bạn giường.

Hứa Thông kể ngắn gọn chuyện mới vừa rồi mời Ngụy Tây Tây đến xem đấu bóng chuyền xong lại nói: “Cậu ta nói thân thể cậu ta không thoải mái, nhưng lại không nói cho tôi biết không thoải mái ở chỗ nào.”

Chỉ việc này mà lại hại Từ Lãng hắn táo bón??

Từ Lãng đen mặt: “Vậy cậu không nhận ra điểm nào không đúng của em ấy sao?”

“Trời nóng còn mặc quần áo ngủ dài tay, và đắp cả chăn, còn lại tất cả đều bình thường.”

“Sợ lạnh, tới kì kinh nguyệt a.”

“Tới kì kinh nguyệt thì phải làm sao bây giờ a?” Hứa Thông nhíu mày suy ngẫm, giây tiếp theo đánh mạnh vào đầu Từ Lãng: “Mẹ kiếp, con trai làm gì tới tháng a! Ba đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!”

Tôi không nghĩ cậu ngu xuẩn đến như vậy ba à! Từ Lãng ôm đầu kêu lớn và điên cuồng nôn mửa ở trong lòng.

Từ Lãng kéo ghế dựa ngồi xuống một phen, ra vẻ cao thâm khó đoán mà phân tích: “Cậu đều nói em ấy thoạt nhìn không có gì không bình thường, vậy thân thể không thoải mái chính là lừa gạt cậu, đang giở tính tình với cậu thôi.”

“Nga? Cậu nói tiếp đi.”

Một người con trai sao lại nhiều tính khí như vậy a, tên lùn này thật là đặc biệt.

Hứa Thông cười vui vẻ.

Từ Lãng quả thực cũng chưa tận mắt thấy: “Lần trước cậu cưỡng bách em ấy làm chuyện đó, em ấy vẫn chưa tha thứ cho cậu, sau đó cậu lại vênh mặt hất hàm sai khiến người ta đi xem thi đấu như vậy, chả nhẽ em ấy lại đồng ý đi xem?”

Thấy Hứa Thông tỏ vẻ ham học hỏi, Từ Lãng lại nói: "Tuy rằng đang câu bạn giường, nhưng nó phải được thực hiện từng bước một. Cậu phải đối xử tốt với em ấy mỗi ngày, tốt đến mức em ấy không thể rời xa cậu, rồi đến lúc thi đấu cậu không cần nói em ấy cũng sẽ trộm đi xem.”

Trộm đi xem mình thi đấu, ngượng ngùng đáng yêu như vậy sao?

Biểu tình Hứa Thông nhộn nhạo: “Làm thế nào để đối xử tốt với cậu ta?”

“Bước đầu tiên chính là, mua mua mua, mua cho em ấy đồ ăn ngon áo quần đẹp, viên đạn bọc đường có lực sát thương lớn nhất!”