Chương 15: Có phải khinh thường mỏ quặng của nhà anh Thông hay không

Edit: An Puung

Beta: Thỏ

Mua mua mua?

Vậy sao? Cậu chủ Hứa nhà có mỏ quặng hơi hơi mỉm cười, phát hiện chuyện này thế nhưng thật đơn giản.

“Được rồi, tôi đây liền thử.”

Hứa Thông cầm theo di động đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc đi ra ngoài mang theo một loại khí thế nhất định phải được. Tay tiếp ứng đáng thương Từ Lãng theo phía sau ngao ngao kêu: “Không phải, cậu thật sự muốn mua hả, chúng ta bắt đầu từ việc mời đi ăn ở căn tin không được sao?”

Trần Trị Trị từ trên giường đệm ló đầu ra, cười nhạo Từ Lãng: “Đi con đường bình thường? Cậu đang khinh thường khu mỏ của nhà anh Thông sao?”

Từ Lãng vỗ đùi, cũng đúng thật, anh Thông của bọn họ nghèo đến mức trong nhà cũng chỉ dư lại mỗi tiền! Hắn nhảy nhót mà chạy tiến lên, hết sức chân chó: “Anh ơi, ba ơi, cậu thấy tôi có được không? Tôi rất dễ tán, cậu chỉ cần nói là có thể tán đổ được tôi!”

Điền Diệu mới mua 3 phần cơm từ nhà ăn về vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn một tay che chở đồ ăn, làm ra tư thế phòng ngự với hai người kia: “Không phải chứ Từ Lãng, cậu phát xuân a, cậu lại dẫn anh Thông tới phòng ngủ chúng ta, cậu tự ăn tự ngủ đi!”

Hai người cãi cọ ầm ĩ, Hứa Thông nhấc chân liền cho bọn họ mỗi người một đạp, ánh mắt hung thần ác sát khiến bọn họ tự động trở về trong phòng ngủ.

“Anh Thông đây là làm gì a?” Điền Diệu không rõ nguyên do.

Từ Lãng buông tay: “Anh Thông muốn tán bạn cùng phòng, chuyện động trời.”

“Đừng đùa chứ? Có rất nhiều cô gái ngoài kia đang nhớ thương anh Thông của chúng ta a, sao cậu ấy lại cứng rắn tự bẻ cong bản thân a?”

Ngửi được mùi đồ ăn, Trần Trị Trị từ trên giường bò xuống dưới, thâm tình chân thành mà nhìn Điền Diệu: “Có lẽ gay chính là số phận của nam sinh trường chúng ta đi, Diệu Diệu mua đồ ăn cũng thật thơm.”

“Y……”

Điền Diệu cùng Từ Lãng đồng thời ghét bỏ mà rùng mình một cái, chỉ hy vọng anh Thông của bọn họ lạc lối có thể sớm ngày biết đường mà quay lại.

Làm gay có tiền đồ!

Hứa Thông lạc lối không biết đường về đang bận gọi điện thoại cho ông quản gia Lưu, muốn ông đi mua thứ này mua thứ kia. Bên phía quản gia Lưu thụ sủng nhược kinh đáp lời, ông rơi lệ, cậu chủ vào đại học đã hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho lão.

Nhưng nghe nghe liền cảm giác không đúng: “Cậu chủ, cái size này cậu mặc không vừa a?”

Hứa Thông vừa nghe liền vui vẻ, đúng không, một người con trai nhỏ xinh như vậy cũng thật là hiếm thấy.

“Không phải tôi mặc, tặng cho người khác, à đúng rồi chú Lưu, nam mặc đồ màu hồng nhạt đẹp không?” Não bộ tưởng tượng một chút, tự hỏi tự đáp: “Cảm giác cậu ấy mặc vào hẳn là khá xinh đẹp, mua cả mấy bộ màu phấn kia.”

“Cậu chủ, mấy thứ này là muốn tặng cho ai a?” Trai? Trong lòng ông Lưu dâng lên dự cảm không lành.

“Nga, tặng cho bạn mới cùng phòng.”

Hóa ra là quà gặp mặt cho người bạn mới cùng phòng, cậu chủ của họ đã trưởng thành và biết cách đối nhân xử thế.

Ai ngờ Hứa Thông lại mở miệng nói thêm: “Chú Lưu trước đừng hỏi, những quặng của nhà chúng ta ấy, gần đây có đào ra kim cương phỉ thúy gì đó không, kêu công ty thiết kế thật đẹp mắt rồi đưa đến đây cho tôi.”

Trái tim thả lỏng của ông Lưu lại cọ cọ cọ nhảy lên tới cổ họng.

Ông cúp điện thoại rồi nhanh chóng tới chỗ ba Hứa Thông báo cáo.

“Ông chủ, việc lớn không tốt, cậu chủ hình như đang yêu đương, còn bỏ vốn to chuẩn bị quà cho đối phương, danh sách quà tặng Tiểu Lý bọn họ ước chừng gõ 6 trang giấy A4 a!”

Nga? Con trai ta lợi hại như vậy sao?

Ba Hứa cười tủm tỉm mà xua xua tay: “Người trẻ tuổi yêu đương, oanh oanh liệt liệt thực bình thường, đáng tiếc Mai Mai ra đi sớm nên không chứng kiến được cảnh tượng nó đưa bạn gái về.”

Ông Lưu xấu hổ vô cùng: “Nhưng, nhưng theo lời cậu chủ nói, hình như là bạn trai.”

“A?!”

Sắc mặt ba Hứa trong nháy mắt xuống sắc ngoạn mục.

“Đều do ta, đều do ta, không nên ép nó học đại học, kết quả là vào học viện thể dục nam sinh, aizzz…”

Mai Mai a, anh thực xin lỗi em, con trai chúng ta cong rồi a.

Ngôi trường này, ai ai cũng cao to, không biết con của ông…

Ông Lưu nhìn ra sự rối rắm củ ba Hứa nên thử thăm dò nói: “Từ số đo quần áo cậu chủ bảo mua, tôi phán đoán thể trạng người kia nhỏ hơn cậu chủ rất nhiều, cậu chủ hẳn là, là ở mặt trên.”

Hai người liếc nhau, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

—————

Sự quật cường cuối cùng của ba Hứa: Có thể cong, nhưng không thể làm thụ!

------------------

150view 75vote up liền 2 chap