Chương 21: Anh Thông thủ da^ʍ

Edit: Mây

Beta: Thỏ

Từ hôm đó, Hứa Thông ngày càng ân cần với cô.

Sẽ cùng cô đi học, thỉnh thoảng còn thay cô giải vây.

Sẽ cùng cô tới căn tin ồn ào dùng cơm, giành trước chỗ cho cô, và sẽ đi lấy đồ ăn cho cả hai.

Sẽ cùng cô tới thư viện đọc sách, cô tra tư liệu, anh ở bên cạnh ngoan ngoãn mà chơi “thủ da^ʍ”, thỉnh thoảng thốt mấy câu không tiếng động “Mẹ nó tay tàn” hoặc là “Đánh chết cái kê kê”.

Sẽ dậy thật sớm, ra ngoài trường lén mua cho cô một l*иg bánh bao hấp…

Sẽ giới thiệu cặn kẽ anh em bạn bè của anh với cô, nói rằng cô là đối tượng trọng điểm được đội bóng chuyền bảo vệ.

Sẽ…

Hồi còn học trung học, Ngụy Tây Tây từng tưởng tượng ra những việc sẽ làm với Bành Kiêu ở Thâm đại, hóa ra sau này, kẻ hoàn thành tâm nguyện của cô lại là Hứa Thông,

Có những lúc đối mặt với Hứa Thông, cô cũng sẽ giật mình hoảng hốt, không phải anh sẽ thực sự thích “cậu” chứ?

Đáng tiếc thời gian không đúng, địa điểm không đúng, người… cũng không đúng...

Đến cùng, cô vẫn không hiểu nổi, một người lúc khai giảng còn xem video nữ AV để làʍ t̠ìиɦ, tại sao phải một vừa hai phải quấn lấy cô, trở thành gay cơ chứ?

Chỉ có điều ít nhiều cũng nhờ có Hứa Thông… đã khiến cô không thể mãi đắm chìm trong thương cảm trước sự rời đi của Bành Kiêu.

Có những lúc đêm khuya tĩnh lặng, thoáng chốc, bóng dáng người nọ không khống chế được mà xuất hiện trong tâm trí cô, có lúc là hình ảnh Bành Kiêu khi làʍ t̠ìиɦ thấm ra máu tươi nhưng vẫn siết chặt lấy cánh tay cô, lúc lại là sống lưng tuyệt tình khi rời đi. Lúc ấy, cô liền sẽ nghĩ, có khi nào anh đang thi hành nhiệm vụ sinh tử không rõ ở một nơi nào đó… Những lúc đó, trái tim cô sẽ đau đớn đến quặn thắt.

Những lúc như thế, đột nhiên lại có tên ngu ngốc nằm giường kế bên tự cho là điệu thấp mà vô tư thủ da^ʍ.

Trong bóng tối, Hứa Thông bị đè nén đến thở hổn hển, tận lực điều chỉnh biên độ mà cử động thân thể, những lúc thật sự sảng khoái đến không dừng được,anh lại kêu lên một câu: "A… Bé lùn, cho cậu, cho cậu, đều bắn cho cậu…"

"Oh ~ Trình Trình, cậu thật chặt, kẹp anh quá sảng khoái… kẹp chậm một chút ~ anh muốn bắn ~~”

"Trình Trình ~ a a a... Hồn phách của anh đều bị cậu hút đi…”

Ngụy Tây Tây hai má như hỏa thiêu, vội vàng vốc nước lạnh vỗ vỗ mặt, lắc thật mạnh, muốn vứt tên đê tiện nào đó ra khỏi đầu.

Rửa mặt xong, cô tỉ mỉ dùng phấn nền, phấn lót che đi nước da trên mặt, so với ngày thường còn đen sạm hơn một chút.

Đeo cặp kính đen lên, nhìn gương mặt bình thường đến không có điểm nào nổi bật trong gương, thầm cười khổ, là cô còn chưa đủ xấu sao?



9 giờ tối.

Phòng ngủ 621 đang tiến hành dạ đàm, ngay cả Khương Đào và Tưởng Đại Lực đêm nay cũng chen chúc ở đây.

Khương Đào vừa thuần thục trải chăn đệm lên sàn nhà, vừa đau khổ hỏi: "Thi đấu ngày mai phải làm sao bây giờ, huấn luyện viên đã vạch ra chiến thuật “hai hạt nhân”, tao với anh Thông còn chưa luyện đến lần thứ ba.”

"Có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể ngang tài ngang sức với đối thủ thôi." Trì Sính nói: "Đã 2 ngày không thấy anh Thông ở sân bóng rồi! Suốt 2 ngày! Thật là đáng sợ."

Điền Diệu phun tào: "Hừ, hôm qua anh Thông đoạt nốt phần sườn xào chua ngọt cuối cùng của tao, bọn mày biết không, thực sự mẹ nó phát rồ!”

Trần Trị Trị ngâm nga cười: "Ai ôi, anh Thông yêu đương, giống như ngựa đực thoát cương~”

Từ Lãng buông tay: "Bọn mày còn không biết, huấn luyện viên Lam Minh có tới sân bóng chuyền nhìn lén chúng ta, đến 2 lần cũng không thấy đội ta tập luyện gì hết, thế là khóc lóc trở về, nói chúng ta không tôn trọng đội khác, tốt xấu gì bọn họ cũng có thành tích xếp thứ 2 trong tỉnh, thế mà thậm chí đến tập luyện trước thi đấu đội ta cũng không làm, còn nói rằng lần này, nhất định bọn họ sẽ tập luyện điên cuồng, hung hăng đánh mặt chúng ta!"

Tưởng Đại Lực ngồi một bên đột nhiên lên tiếng: "Thảo luận chuyện này, còn không bằng đánh cuộc xem anh Thông đã thành công chưa đi!”

"Ây da~ thành công ~ tao cược 5 đồng, đánh cuộc bọn họ đã lên giường~”

6 người bàn luận đến khí thế ngất trời, đột nhiên cửa phòng ngủ bị bùm bùm đập cửa.

Khương Đào chửi tục một tiếng: “Không thể nào, từ khi nào trường chúng ta lại thi hành kiểm tra phòng?!”

Mấy người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng Từ Lãng dứt khoát: “Điền Diệu, mày đi mở cửa đi, quản lý ký túc sẽ mỉm cười với mày.”

Điền Diệu chỉ có thể thấy chết không sờn mà đi mở cửa.

Chỉ là anh em bọn họ trăm triệu không hề nghĩ tới, sau khi mở cửa, ngoài cửa tiến vào một con khổng tước hai cánh, à, là hai tay treo đủ loại đồng phục thi đấu màu sắc khác nhau.

Khổng tước Hứa Thông hừng hực khí thế tiến vào: "Mấy đứa, mau tới tham mưu giúp tao, xem xem đồng phục nào đẹp, ngày mai tao mặc.”

Mặt cả 6 người nghệt ra.

Mẹ nó, cái quái gì thế này?