Chương 38: Kết 1

Một tuần sau đó, mợ tư lên xin cậu hai Cảo được đưa con Đậu về nhà mẹ đẻ của nó bởi nó lâm bệnh nặng quá. Cũng may cậu cũng không gây khó dễ, còn cho mợ đem thêm ít tiền để gửi cho nhà nó lo thuốc thang.

Mợ tư vừa đi được tầm ba ngày thì cậu hai Cảo cũng có việc phải rời khỏi. Cậu nói là đi xem xét công việc ở dưới quê ngoại cậu. Nhà Hội đồng có mua vài ba miếng đất ở đó rồi cho thuê lại. Công việc làm ăn đa phần ở đây nên họ ít khi về quê, chỉ có người được thuê canh đất đều đặn mỗi năm lên đưa tiền. Trong lòng mọi người trong nhà đều trộm nghĩ, phải chăng là dưới đó xảy ra chuyện gì?

Nhà không còn ai nên mợ hai một tay nắm toàn bộ quyền hành. Ngày nào cũng say sưa rượu chè, tối thì bỏ tiền mời gánh hát về hát mua vui. Nhìn mợ sống chả khác chi một bà hoàng trong cung vui.

Mà khi mời gánh hát về, mợ cũng mấy lần đánh chửi các cô đào là thứ xướng ca vô loài, đĩ bợm thấp hèn. Có nhiều người ngoài mặt cười hùa theo mợ nhưng trong lòng lại không ngừng khinh miệt. Mợ xuất thân từ đâu, ai mà chẳng tỏ tường. Bây giờ trèo lên cao được thì tìm cách chửi những kẻ như mình. Loại đàn bà này mới chính là đáng ghê gớm nhất.

Vui chơi tɧác ɭoạи hết cả một ngày dài, đến tối khuya thì mợ hai lại trở về căn buồng riêng của mình. Nơi đây khác hẳn với khi xưa, mọi đồ vật đều là thứ cao sang quý giá vô cùng. Còn nhớ lúc mợ vừa bước vào nhà bị khinh rẻ vô cùng, sống trong một căn buồng nhỏ hẹp lại tối đen. Mợ lúc đó chẳng khác nào một con chó được mua về. Họ thích thì quăng cho mợ cục xương, không thích thì đá sang một bên.

Sự ghẻ lạnh của cậu hai Cảo, sự đọa đày của bà càng khiến mợ chết chìm trong vũng bùn đầy tuyệt vọng. Và rồi lòng căm hận của mợ ngày một lớn, đến mức mợ không nhận ra bản thân mình nữa rồi. Tay mợ đã nhuốm máu của bao nhiêu người, mợ cũng không biết. Đêm nào mợ cũng bị ám ảnh lo sợ hồn của những người đó về đòi mạng. Mọi thứ đều khiến mợ ăn không ngon, ngủ không yên. Vậy nên mợ nhất định phải nhanh chóng giành hết mọi thứ về mình. Chỉ cần có quyền thế, tiền của trong tay thì mợ sẽ không sợ bất cứ thứ gì trên đời nữa.

Thằng cu Bân được bà vυ" ru ngủ rồi đặt trong nôi rất ngoan ngoãn. Trên người mợ hai toàn là mùi men rượu, tựa đầu vắt vẻo bên thành nôi nhìn nó. Từ lúc mợ sanh nó ra thì đời mợ cũng đổi khác từ đó. Không ai dám ở trước mặt mợ khinh thường, chà đạp mợ nữa. Bởi họ nghĩ, mợ là người sanh ra cháu đích tôn nhà họ Bùi, chỉ cần mợ ho một tiếng thì họ cũng sợ đái ra quần. Đứa con này là bảo vật, là ánh sáng mặt trời duy nhất dẫn lối cho cuộc đời phủ đầy bóng tối của mợ. Nếu ai dám đυ.ng đến nó, thì mợ nhất định sẽ liều chết với kẻ đó.

"Kẹtttt!!!" - Tiếng cửa buồng mở ra khiến mợ hai giật mình quay lại. Đứng ở đó, thằng Củi mang theo một tay nải nhỏ, tay phải lăm lăm con dao bầu. Nhìn trên khuôn mặt nó đầy sự giận dữ, hai hốc mắt đỏ ửng lên.

Sóng lưng mợ hai lạnh toát cả lên khi nhìn thấy nó, hai tay run rẩy không ngừng. Mấy ngày hôm nay, thằng Củi cứ liên tục gây khó dễ cho mợ, còn ngỏ ý muốn cùng mợ trốn khỏi nơi này. Nhưng tận sâu trong lòng mình thì mợ biết rõ, đi theo nó sẽ chỉ sống một cuộc sống cực kì nghèo khó. Mợ không cam tâm, càng không muốn con của mợ chịu cái cảnh đó.

"Củi, anh đem theo dao đến buồng tui mần chi?"

Mặc dù trong lòng mợ hai sợ hãi lắm, nhưng mợ phải cố gắng bình tĩnh. Mợ đứng lên chắn giữa thằng Củi với cái nôi, cốt không để cho nó lại gần cu Bân. Nhưng mợ càng làm vậy thì trong mắt thằng Củi, sự tức giận càng dâng trào hơn cả. Nó gằng giọng xuống, nhìn thẳng vào mợ mà nói:

"Mợ đã không muốn đi cùng tui thì tui đến ẵm con của tui đi."

Nói rồi, thằng Củi quả quyết đẩy mợ hai ra rồi định lại gần bế cu Bân rời đi. Lúc này, mợ hai sợ quá mà không kiềm chế được giữ chặt đến nó mà van xin:

"Xin anh đó Củi, đừng có làm bậy! Nó còn nhỏ không biết gì cả!"

"Nó là con tui nên mợ cứ yên tâm đi, tui không hại nó được đâu. Để nó lớn lên, nó lại nhận thằng đàn ông khác làm cha, tui chịu không nổi!"

Xong thằng Củi dứt khoát đẩy mợ hai té xuống đất, rồi xông đến bồng lấy cu Bân lên. Cơn đau từ việc té xuống còn chưa nguôi, mợ đã đứng lên nhào đến cản nó lại. Hai người giằng co qua lại một đứa nhỏ vô cùng kịch liệt, khó tránh được lớn tiếng tranh cãi. Sợ rằng có người nghe được, mợ hai đánh liều chợp lấy tay thằng Củi đang cầm con dao mà bẻ ngược lại. Một nhát đâm thật sâu, tận vào trong tim nó.

"Mợ ... mợ ..."

Máu từ vết thương cứ thế rỉ qua lớp áo bà ba của thằng Củi, rồi chảy xuống đất. Cả thân người to lớn của nó lùi về phía sau rồi ngã xuống đất. Mợ hai nhanh chóng giằng lấy thằng cu Bân, hốt hoảng lui cách xa nó.

Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, lúc này một toán binh lính cũng ngay lập tức xông vào. Theo sau là mợ tư, còn có cả cậu hai Cảo. Trong phút chốc cả căn buồng đầy người là người, khiến cho mợ hai không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hay cho thứ đàn bà lăng loàn, dám ngủ với thằng đàn ông khác, còn sanh ra thứ con hoang này."

Ngón tay cậu hai Cảo run run chỉ thẳng vào mặt mợ hai, khóe mắt đỏ lên vì giận dữ. Nỗi lo sợ trong lòng mợ đã đến, nên mợ chỉ biết quỳ sụp xuống khóc lóc.

"Lạy mình soi xét, em đâu nào dám có cái gan như thế. Đêm hôm khuya khoắt, thằng Củi chui vào buồng định làm chuyện sai quấy nên mới xảy ra cơ sự này. Chứ em nào có làm gì sai đâu hở mình?"

"Mợ...mợ..."

Nghe thấy mấy câu đó của mợ, thằng Củi đang bị thương sắp chết nằm dưới đất càng giận hơn. Gương mặt nó đanh lại, cố gắng ngồi dậy để nói gì đó nhưng không thể. Mợ tư thấy vậy liền sai người đỡ nó dậy, rồi phân tích sai trái cho nó hiểu:

"Anh Củi, người đã cạn tình thì anh còn cần chi nghĩa? Chi bằng anh nói rõ ra để người ta nhìn thấy bộ mặt của nó."

"Mấn, ai cho mày nói bậy?"

"Chị hai, tui bây giờ là vợ của cậu. Hai chúng ta ngang hàng nhau, mong chị xưng hô đàng hoàng!"

"Mày câm miệng cho tao!"

Vừa nãy khi nhìn thấy mợ tư cùng cậu bước vào đây, mợ hai đã rõ trong lòng. Hóa ra mợ ấy chẳng phải vì muốn đưa con Đậu về nhà mẹ chữa bệnh, hóa ra cậu cũng chẳng phải đi công việc dưới quê ngoại. Tất cả chỉ là một cái bẫy để bẫy mợ, muốn hại mợ mà thôi.

Lúc này, cậu hai Cảo mới quay sang thằng Củi. Bộ dạng của cậu vừa tức giận lại vừa đáng thương, cô độc giữa một đám người đông đúc. Cậu cúi xuống, nhỏ nhẹ nói với thằng Củi rằng:

"Mày với con đàn bà đó đã làm ra những chuyện gì, mày cứ nói ra không cần phải sợ."

Nhận được lời đảm bảo của cậu hai Cảo, nó mới quay sang rỉ rả vào tai cậu tất cả. Gương mặt cậu hết đanh lại, rồi lại dãn ra, nhuộm đầy sự đau buồn và bi thương cùng cực. Chẳng biết họ đã nói những gì, chỉ biết rằng rất lâu sau đó, khi nó đã nói hết những bí mật giấu kín trong lòng thì nó cũng nhắm mắt xuôi tay. Máu từ vết thương của nó, cứ nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, tạo thành những âm thanh vang vọng đầy đau đớn trong lòng người.

"Chát!"- Một cái tát của cậu hai Cảo giáng xuống gương mặt xinh đẹp của mợ hai, khiến mợ ngã sóng soài xuống đất. Thằng cu Bân đang được bồng trong lòng mợ bị văng xuống đất, đau quá mà khóc ré lên. Tiếng khóc con trẻ như xé lòng người giữa đêm tối. Những người gần đó định bồng đứa trẻ lên dỗ, nhưng bị cậu quát:

"Không được ẵm thứ nghiệp chủng đó lên."

Ai cũng sợ cậu hai Cảo nên đành để mặc cu Bân khóc đến ngặt nghẽo. Mợ hai sau một lúc lâu ổn định lại thì ôm chầm lấy nó dỗ dành, những giọt nước mắt từ nên khóe mắt cứ rơi lã chã trên khuôn mặt mợ. Nhưng như vậy còn không thỏa được sự tức giận trong lòng cậu.

"Thằng Củi đã nói cho tao biết hết, có phải chính mày đã gϊếŧ con của mợ cả và má hay không?"

Ngần ấy năm mợ hai về nhà, lần đầu mợ thấy cậu tức đến mức xưng hô như vậy. Mợ run lẩy bẩy ôm chặt lấy thằng cu Bân, cả người lết về sau mong tìm một lối thoát. Nhưng càng lùi về sau thì càng là lối cụt, giống như chính tay mợ đã chặt đứt nó.

"Mình đừng nóng, dù gì vẫn còn quan trên nên mình cứ giao chị hai cho quan đi đã."

"Không cần!"

Hai chữ tuyệt tình được phát ra từ miệng cậu hai Cảo, như một tiếng chuông cắt đi mạng sống của mợ hai. Cậu sai người đi tìm một cái l*иg heo và một cái chậu giặt đồ. Rồi kêu đám lính đi về nói với quan trên rằng đây là chuyện nhà, cậu muốn tự mình giải quyết. Còn dặn dò quan trên không được tiết lộ ra ngoài để giữ danh dự nhà họ Bùi.

Sau khi trong nhà chỉ còn lại những người thân thuộc, cậu mới ra lệnh trừng phạt mợ hai. Một đám đàn bà vốn là đầy tớ lâu năm trong nhà giữ mợ hai lại để mợ tư cắt đi mái tóc đen dài của mợ ta. Lúc đầu mợ ta gào khóc, kêu oan liên tục nhưng sau biết rõ không thoát nổi nên đành im miệng. Còn thằng cu Bân thì bị ẵm bỏ vào thùng giặt đồ, lấy khăn đậy lại.

Trong đêm đen, bên trong nhà họ Bùi lại xảy ra biến lớn hơn cả. Sau khi bị cắt tóc, mợ hai bị lấy vôi bôi khắp người, còn bị phỉ nhổ vào mặt bởi đám đầy tớ. Bởi họ từ đầu trong lòng đã không ưa gì mợ, nên nay thấy mợ như vậy càng hả hê trong lòng. Kết thúc tất cả, mợ bị tròng l*иg heo rồi được mấy người đàn ông khinh ra phía con sông Hổ cùng với thằng cu Bân.

Đến nơi, cậu hai Cảo cùng tất cả mọi người trong nhà đứng bên bờ sông khấn vái gì đó. Rồi chính tay cậu cầm chậu giặt đồ có đựng thằng cu Bân quăng xuống sông. Con nước chảy siết, cái chậu ngụp lên lặn xuống rồi biến mất trước mắt họ.

"Không!!!!!"

Tiếng mợ hai gào thét vang lên giữa đêm đen khi nhìn đứa con của mình bị nhấn chìm trong làn nước xoáy. Những giọt nước mắt rơi đầm đìa trên gương mặt mợ, mang theo sự đau khổ và oán hận. Dù trên mình đang mang một chiếc l*иg heo, mợ cũng quên bặt đi mà xông đến xô ngã cậu.

"Nó chỉ là một đứa nhỏ vô tội, mày muốn báo thù thì nhằm vào tao đây. Đồ hèn hạ!"

Bị xô ngã bất ngờ, khiến cho cơn nóng giận trong lòng cậu hai Cảo càng lớn hơn. Cậu túm lấy cái l*иg heo, ghì mặt vào mà nói với mợ ta rằng:

"Đây là quả báo của mày. Chính tay mày đã gϊếŧ con của tao thì tao cũng chính tay gϊếŧ con mày."

Điều cậu hai Cảo không ngờ nhất, chính là mợ hai không chút ân hận mà còn bật cười khanh khách. Mợ ta nhổ vào mặt cậu một bãi nước bọt rồi chửi:

"Tại tao? Hay là tại hai Cảo mày là một thằng đàn ông hèn hạ?"

"Mày..."

"Tao nói có sai sao?"

Giọng mợ hai gằng lại, đôi mắt trừng trừng oán giận nhìn cậu không sợ hãi. Mợ đã mất hết tất cả, nên mợ không sợ gì nữa cả. Con của mợ, nó đã bị nhấn chìm thì mợ phải khiến cả đời cậu hai Cảo sống trong dằn vặt.

"Mày là một thằng đàn ông nhu nhược, một thằng hèn!"

"Câm miệng!"

"Mày sợ phải nghe những lời này sao? Đêm đầu tiên của tao với mày, chính tay mày cởϊ áσ tao ra nhưng tất cả đều quy cho tao tội mê hoặc mày."

Từng chút một, mợ hai vạch tội cậu hai Cảo ra. Mỗi câu mỗi chữ đều là những nhát dao đâm sâu vào tim cậu.

"Chị cả, tao, em ba đều là vợ mày, nhưng mày có thể bảo vệ nổi ai? Chỉ cần một lời của má, mày không tiếc tình nghĩa bao năm với chị cả mà bỏ chị ấy sống trong đau đớn. Còn em ba thì mày đừng nghĩ tao không biết mày cưới em ấy chỉ vì cái chi. Ác giả thì ác báo, nhà họ Bùi chúng mày coi đàn bà chúng tao như cỏ rác thì báo ứng đang đến với bọn mày đó. Ha ha ha ha!"

Tiếng cười của mợ hai vang lên, như tiếng ai oán của những người đàn bà. Cậu hai Cảo bịt tai lại, bắt đầu kêu gào những đứa đầy tớ mau thả mợ ta xuống sông. Trước lúc cái l*иg heo của mợ ta bị nước sông nhấn chìm, mợ tư thoáng thấy tận sâu trong đôi mắt ấy là vẻ đau đớn khôn nguôi. Kiếp đời đầy khổ ải của mợ hai Hồng, một trang tuyệt sắc, một cô đào hát tài năng đã bị dòng sông nuốt trọn vào lòng.