Chương 15: Anh đã hiểu ra mọi thứ

Ngay khi Đường Uyển vừa ngước mắt lên thì đã đυ.ng ngay khuôn mặt đầy phức tạp của Diệp Hạo Hiên, cô ta vội vàng thoát khỏi vòng tay của Phó Tử Kình, gò má trắng nõn ửng hồng lên vì xấu hổ.

Diệp Hạo Hiên nhếch môi cười nhìn Phó Tử Kình và Đường Uyển: "Thật là trùng hợp! Các người hẹn hò xong rồi hay bây giờ mới bắt đầu?"

Đường Uyển gương mặt trắng bệnh nhìn Diệp Hạo Hiên sau đó quay sang nói với Phó Tử Kình: "Anh về trước đi, hôm nay rất cảm ơn anh!"

Phó Tử Kình quay đầu liếc nhìn Diệp Hạo Hiên một cái, sau đó giả bộ trìu mến nắm lấy vai Đường Uyển nhẹ giọng nói: "Vậy anh đi trước, em tự chăm sóc bản thân cho tốt, cần gì cứ gọi cho anh."

Đường Uyển ngước mắt nhìn Phó Tử Kình khóe môi hơi nhếch lên: "Đừng lo lắng! Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Mẹ ơi! Thường ngày thì cô ta luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, vậy mà bây giờ đã mỉm cười với hắn.

Diệp Hạo Hiên cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy điều này, anh vòng tay ôm ngực nhìn họ với vẻ thích thú và chép miệng: "Chậc chậc chậc! Tôi nghĩ hai người không muốn tách rời nhau, vậy thì ở lại nói chuyện thêm chút nữa đi."

Anh nói xong lập tức giơ tay ra hiệu với bọn họ: "Tôi đây không làm phiền hai người ân ân ái ái nữa, tạm biệt!"

Diệp Hạo Hiên ném cho Đường Uyển một ánh mắt sắc lẹm rồi quay người bước đi.

Đồ thần kinh!

Đường Uyển nhìn bóng lưng đã khuất của Diệp Hạo Hiên, trong lòng thầm nguyền rủa, sau đó cô ta từ biệt Phó Tử Kình rồi rời đi.

Nhìn tập văn kiện trong túi, tâm trạng Đường Uyển đột nhiên trở nên vui vẻ.

Với thông tin này cộng thêm đoạn ghi âm của Giang Nhu thì cô ta có thể tìm luật sư và đệ đơn lên tòa án rồi!

Vì tâm trạng vui vẻ nên trên đường về Đường Uyển đã mua rất nhiều rau và trái cây.

Khi Diệp Hoằng Duệ nhìn thấy Đường Uyển xách một túi lớn vào cửa, ông cụ liền ngước mắt lên hỏi: "Sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Sau đó, ông cụ nhanh chóng nhờ bảo mẫu xách túi đồ vào bếp.

"Cháu thường ngày bận đi làm nên không có thời gian nấu cơm. Hôm nay rảnh một chút nên cháu đã mua ít đồ để nấu bữa tối thật ngon cho mọi người thay đổi khẩu vị." Đường Uyển nhu thuận đứng trước mặt Diệp Hoằng Duệ mỉm cười.

Sau đó cô ta lên lầu thay bộ quần áo thoải mái rồi vào bếp một mình.

Ba giờ sau.

Bảo mẫu giúp Đường Uyển dọn bữa tối của cô ta nấu lên bàn.

Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh nhìn xuống những món ăn hấp dẫn trên bàn, không khỏi mỉm cười khen ngợi Đường Uyển.

Diệp Hạo Hiên lúc này mới từ bên ngoài trở về, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Uyển đang loay hoay dọn bát đĩa, anh liền đi tới.

“Mọi người rửa tay chuẩn bị ăn tối thôi nào.” Đường Uyển đặt đũa xuống, ngẩng đầu cười nói với ba người.

Nhìn thấy Đường Uyển cười vui vẻ như vậy, Diệp Hạo Hiên lại nhớ tới nụ cười của cô ta khi đối mặt với Phó Tử Kình vào ban ngày, tim anh chợt chùng xuống, liếc nhìn bát đĩa trên bàn, kỳ quái nói: “Hình như hôm nay em đi hẹn hò rất vui vẻ. Chà! Còn có nhã hứng nấu ăn nữa cơ đấy."

Đường Uyển giả vờ không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Hạo Hiên, cô ta gật đầu cười: "Đúng vậy! Hôm nay em quả thực rất vui."

Diệp Hoằng Duệ không biết vì sao khi nghe xong liền cười vang lên: "Vui vẻ mới là quan trọng nhất!"

Chu Ánh Vinh gắp một miếng sườn xào chua ngọt nếm thử: "Tay nghề của Đường Uyển thật là giỏi!"

"Thật không? Con cũng thử xem." Diệp Hạo Hiên nhanh chóng cầm đũa lên, cho vào miệng một miếng sườn xào chua ngọt.

Ngay lập tức, anh quay đầu lại nhổ miếng sườn vào thùng rác, cau mày nói: "Dở tệ!"

Diệp Hoằng Duệ lập tức trừng mắt nhìn Diệp Hạo Hiên nói: "Nếu không thích ăn thì đừng ăn!"

Đường Uyển nhìn thấy Diệp Hạo Hiên bị ông nội khiển trách, miệng cô ta khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu, nhưng ngay sau đó cô ta thu lại nở nụ cười, giả vờ rất nhu thuận gắp một con tôm vào bát Diệp Hạo Hiên nói: "Anh nếm thử con tôm này xem nó có hợp khẩu vị của anh không?"

Diệp Hạo Hiên biết rằng nếu mình tiếp tục gây rắc rối thì anh chắc chắn sẽ bị ông nội trách cứ, vì vậy anh khôn ngoan ngậm miệng lại và không chọc Đường Uyển nữa.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm khi Đường Uyển thay quần áo trước gương, cô ta phát hiện da bị sưng tấy lên! Tim cô ta chùng xuống, kiểu này phải đến bệnh viện để hội chẩn rồi.

Vì vậy, trong khoảng thời gian sau đó cứ ba đến năm giờ Đường Uyển đều sẽ chạy đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở thành phố S.

Hành vi bất thường của Đường Uyển đương nhiên khiến Diệp Hạo Hiên chú ý. Anh theo cô ta đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sử dụng các mối quan hệ cá nhân tìm bác sĩ chăm sóc của Đường Uyển và lấy tất cả hồ sơ bệnh án trước đây của cô ta.

Bệnh nhân bỏng nặng phải cấy ghép da toàn thân, phẫu thuật tạo hình vùng mặt bị biến dạng.

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ xuất hiện trong hồ sơ bệnh án, lông mày của Diệp Hạo Nhiên nhíu lại, sắc mặt nghiêm trọng, cánh tay cầm hồ sơ không khỏi hơi run lên.

Toàn thân bị bỏng diện rộng và biến dạng nặng vùng mặt.

Làm sao có thể có chuyện này? Sao cô ta trước đây có thể bị như thế?

Diệp Hạo Hiên nhìn bác sĩ bên cạnh với đôi mắt đỏ bừng, anh hỏi một cách hoài nghi: "Bác sĩ có chắc đây là bệnh sử của Đường Uyển không ạ?"

“Tôi chắc chắn rằng đây là hồ sơ bệnh án của Đường tiểu thư.” Bác sĩ gật đầu đáp.

Bỏng, phẫu thuật thẩm mỹ, hỏa hoạn, thảm án...

Những từ khóa này cứ quanh quẩn trong đầu Diệp Hạo Hiên, ngay lập tức anh đã hiểu ra mọi chuyện, những bí ẩn khiến anh trăn trở nhiều ngày liền tự động được giải quyết từng chút một.

Đường Uyển chính là Giang Bích Vân đã bị trận hỏa hoạn "thiêu chết" ba năm trước!

Phỏng đoán này giống như một chiếc búa nặng đánh vào tim anh một cách dữ dội. Nó như thể tạo ra từng lớp sóng bão ập đến trong cơ thể anh.

Nhưng bây giờ chỉ là phỏng đoán, nếu muốn khẳng định anh vẫn cần phải tìm người xác minh.