Chương 47: Phiên ngoại Kiếp trước 2

Sau khi nán lại xác định Liễu Uẩn Chi đã theo Doãn Ngô rời đi, Du Yên mới từ trong hậu viện chậm rãi đi ra.

Hạ thể vẫn còn nóng rát lại đau, toàn thân cũng tựa như bị phân thành từng mảnh cực kỳ đau nhức.

Nàng trở lại bên trong phòng mình, tầm mắt dừng lại trong một đống bừa bộn.

Vạt áo của hắn quấn lấy áo ngoài của nàng thành một nhúm rơi ở bên giường.

Giày và tất của nàng bị đạp ở cạnh cửa...

Còn có vết tích loang lổ trên giường, đều là chứng minh cho sự hoang đường của đêm qua.

Chỉ nhìn phút chốc, hồi ức đã cuộn trào mãnh liệt như thủy triều tuôn chảy vào đại não.

Nàng nhớ rõ rất nhiều chi tiết, rất tỉ mỉ.

Ví dụ như, hắn ôm nàng dỗ nàng đừng khóc nữa.

Hắn bảo nàng không được trốn.

Nàng đi qua hôn lên môi hắn.

Hắn ôm nàng vào phòng.

Sau đó, nàng được hắn cởi y phục, được hắn hôn khắp thân thể.

Hắn yêu thích thân thể nàng.

Bàn tay thon dài khô ráp mang theo độ ấm, sờ tới từng tấc thân thể nàng.

Hắn không ngừng liếʍ môi nàng, ở bên tai gọi tên nàng, từng tiếng Yên nhi, Yên nhi, đau đớn triền miên lại dịu dàng quyến luyến.

Nàng chìm trong sự quyến rũ, dịu dàng, nồng nàn của hắn, buông thả ý thức của mình trầm luân trong vực sâu của tìиɧ ɖu͙©.

Nàng thích hắn như vậy.

Cái gì nàng cũng cho hắn.

Hắn động thân vào, lấp đầy bên trong nàng, sau đó hôn lên nước mắt trên khóe mắt nàng, dỗ nàng đừng khóc nữa.

Nàng khóc sướt mướt kêu đau.

Hắn hỏi nàng có thích bé con hay không.

Bị cồn rượu rót vào làm đại não chậm chạp quay mòng mòng, nàng vô thức trả lời: “Thích.” Giọng nói mềm mại, yếu ớt xen lẫn với sự khàn khàn của tìиɧ ɖu͙©.

Sao lại không thích được chứ? Bé con trắng nõn, bé cưng mang theo mùi sữa thơm ngọt, da thịt bé cưng mềm mại.

Nàng rất thích.

“Vậy cùng ta sinh bé con có được không?”

Giọng nói của Liễu Uẩn Chi cực kỳ ôn nhu có thể hút cả hồn nàng đi luôn.

“Được nha.” Du Yên vui vẻ đồng ý.

Nàng mở to mắt nhìn hắn.

Liễu Uẩn Chi dịu dàng, thanh tú, ngũ quan bị mồ hôi thấm vào trở nên phát sáng rạng rỡ, ánh trăng đậu trên khuôn mặt hắn, chiếu rọi vẻ mặt vừa kiên nhẫn lại dịu dàng của hắn.

“Vậy hãy vì bé con mà chịu đựng một chút… được không?” Liễu Uẩn Chi cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.

“Được.” Du Yên ôm lấy gáy hắn, bám vào người hắn.

Đôi gò bồng đảo dán lên l*иg ngực của hắn, theo tiết tấu hắn xông tới mà nhẹ nhàng cọ xát vào hắn.

Liễu Uẩn Chi tùy ý rong ruổi trên cơ thể nàng.

Du Yên kìm nén đỏ mắt, nhưng nhớ rõ nàng đã đồng ý với hắn sẽ chịu đau, chỉ dám nhỏ giọng nức nở.

Nói là nức nở, nhưng thật ra là rêи ɾỉ.

Âm tiết vỡ vụn theo khóe miệng cuồn cuộn ra ngoài.

Rượu phóng đại tất cả giác quan của cơ thể, Du Yên mẫn cảm dị thường, nhanh chóng cảm nhận sự kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, kɧoáı ©ảʍ ấy theo từ dưới lòng bàn chân xộc lên não, nàng kẹp lấy eo hắn, nhẹ nhàng bám lấy lưng hắn…

“Liễu… Uẩn Chi…” Du Yên gọi hắn.

Liễu Uẩn Chi tự mình vùi sâu toàn bộ vào trong cơ thể nàng, đâm tới nơi sâu nhất của nàng.

“Ta… khó chịu… a…” Du Yên lẩm bẩm kêu lên.

Hắn hôn nàng vài cái, động tác không ngừng lại.

Cuối cùng Liễu Uẩn Chi kêu lên một tiếng, ôm chặt nàng.

Hắn trút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, nóng bỏng vào bên trong vách tường thịt của nàng.

Du Yên bị bỏng tới mức cơ thể run lên một cái, mồ hôi trên người sắp thấm ướt tấm đệm.

Liễu Uẩn Chi rút ra từ trong cơ thể nàng, hôn môi nàng, sau đó lấy chăn đắp cho hai người.

Cuối cùng nàng chỉ nhớ rõ, hắn ôm nàng rất chặt,

_

Nàng tỉnh trước.

Lúc nàng mở mắt thì bị dung nhan thanh tú trước mặt dọa cho chấn động.

Ý thức hỗn độn lập tức trở nên tỉnh táo hơn.

Tất cả chuyện phát sinh tối qua tựa như một vở kịch lướt qua trong đầu nàng.

Tay chân nàng trở nên lạnh buốt.

Xong rồi.

Nàng nhớ rất rõ, là nàng nhào vào hắn, chủ động hôn môi hắn. Mặc dù cuối cùng dường như hắn cũng bất chấp tất cả mà…

Nhưng dù sao vẫn là lỗi của nàng, hôm nay hắn phải xuất phát tới Kinh Thành đi thi. Nếu như hắn tỉnh lại, theo như nhân lễ đạo đức hắn vẫn theo, tất nhiên hắn sẽ đòi phụ trách với nàng.

Du Yên nghĩ, nàng thích hắn là chuyện của nàng, sao có thể vì lỗi lầm của mình, cứng rắn buộc hắn và nàng lại với nhau. Nàng đã trói hắn gần hai tháng, sao có thể trói tiếp nửa đời sau của hắn đây?

Lúc nghĩ đến đối sách, hai mắt nàng đã mơ hồ, chất lỏng ấm áp tuôn rơi chảy xuống gối.

Nàng tùy ý lau đi, định đứng dậy thì lại phát hiện hắn ôm nàng quá chặt chẽ, nàng khẽ động một cái, làn da trần trụi của nàng sẽ chạm đến cơ thể hắn.

Nàng nhẹ nhàng dịch chuyển cơ thể, vô tình cọ xát vào thứ ức hϊếp nàng tối qua, gậy thịt thô to còn rất thẳng, mạnh mẽ chống đỡ miệng hoa huyệt của nàng.

Mặt nàng lại bị hun nóng lên.

Nàng nhẹ nhàng rời khỏi hắn, trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ có dấu vết hắn lưu lại đêm qua, đỉnh nụ hoa hồng phấn căng lên, rách da, vô cùng sưng đỏ.

Nàng thẹn đỏ mặt, dù áσ ɭóŧ mềm mại nhưng đυ.ng phải nụ hoa vẫn ngứa ngáy khó chịu, nàng cố chịu đựng ăn mặc chỉnh tề.

Trên giường, Liễu Uẩn Chi đang ngủ say sưa, tự dưng mày rậm nhíu chặt lại.

Du Yên cảm thấy lo lắng, tiến lên một bước lại gần hắn.

“Du Yên…” Liễu Uẩn Chi nỉ non hệt như nói mê.

Chóp mũi Du Yên chua xót, rất khó chịu.

“Chàng đừng gọi ta và lúc này… ta sẽ không nhịn được đấy…” Du Yên nhỏ giọng nói ra.

Nàng nhìn chằm chằm gương mặt hắn thật lâu, trong lòng ngổn ngang trăm vị, sự đau khổ chua xót cùng với ngọt ngào cuộn thành một đoàn.

Lại phóng túng một lần thôi.

Nàng nói với chính mình như vậy,

Nàng nhìn qua hắn, chìa tay ra sờ khuôn mặt hắn, chỉ dám chạm nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức hắn.

Sau đó nhìn chằm chằm môi hắn, nhẹ nhàng in xuống một dấu hôn.

“Tạm biệt.” Du Yên khẽ nói.

Nói với Liễu Uẩn Chi.

Nói với lòng mình.

Nói với đoạn tình cảm chua ngọt lẫn lộn này.



Ngay cả áσ ɭóŧ tối hôm qua của hắn, nàng cũng mặc thật cẩn thận vào cho hắn, hơi thở cũng cố tình thả chậm lại, sợ đánh thức hắn. Nàng đi vào trong sân rửa mặt thì gặp phải Doãn Ngô.

Hắn thấy nàng khóc sưng đỏ mắt thì lo lắng không thôi.

Du Yên lắc đầu nói không có việc gì, sau lại nghĩ đến cái gì đó, nàng nói với Doãn Ngô: “Giúp ta đưa Liễu Uẩn Chi đi có được không?”

“Đương nhiên có thể.” Doãn Ngô vui vẻ đồng ý.

Hắn đã sớm cảm giác Liễu Uẩn Chi dịu dàng thanh lãng kia khác mình một trời một vực, đến Du Yên cũng bị hắn hút hồn, bây giờ nàng lại muốn hắn đưa Liễu Uẩn Chi đi, đúng là hắn cầu mà không được.

“Vậy ngươi đưa hắn đi Kinh Thành đi.” Du Yên thấp giọng nói, trong mắt vô thức nhuộm chút cảm xúc bi thương.

Lúc này trong phòng truyền tới tiếng động.

Du Yên biết là Liễu Uẩn Chi sắp tỉnh rồi.

“Sau khi hắn tỉnh, ngươi trực tiếp dẫn hắn đi.” Du Yên dặn dò Doãn Ngô, chỉ thấy vẻ mặt hắn khϊếp sợ, hoảng hốt, mày rậm cau lại xém chút nữa dựng thẳng đứng lên, hắn trầm giọng hỏi: “Hắn ở phòng của ngươi?”

“Ngươi đừng hỏi nữa, hắn sắp tỉnh rồi.” Khuôn mặt Du Yên tái nhợt thúc giục Doãn Ngô.

Doãn Ngô cũng đã hiểu mọi chuyện, hắn nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, “Vậy để ta đi vào bổ hắn ra.”

“Bổ hắn làm gì? Là lỗi của ta! Ta sai rồi.” Nước mắt bỗng chốc rơi xuống, giọng Du Yên khàn khàn kêu lên, cuồng loạn, thống khổ vạn phần.

Thất thân cho hắn, nàng cũng không hối hận.

Nàng sợ là, Liễu Uẩn Chi cảm thấy áy náy với nàng, mặc dù không thương nàng nhưng do trở ngại thế tục lễ nghi, đạo nghĩa trong lòng bức bách, sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Nàng trói hắn được hai tháng chứ làm sao trói được hắn cả đời.

Doãn Ngô sửng sốt, nắm đấm nắm chặt bỗng thả ra, cúi đầu trầm ngâm: “Ta đưa hắn đi.”

Hắn đá văng cửa "uỳnh~" một cái, nói với Liễu Uẩn Chi vừa tỉnh lại: “Nên đi rồi, ta đưa ngươi đi Kinh Thành.”



Du Yên chỉnh xong đệm chăn, tựa như thả sức mà nằm trên giường, chóp mũi còn quanh quẩn như có như không hương vị của hắn, thình lình, hai mắt lại ướt.

Đừng khóc.

Du Yên nói với chính mình.

Nàng nắm chặt đệm chăn, nặng nề thϊếp đi.

-

Lúc nàng nhìn thấy mảnh giấy, trong lòng chấn động, biết đây là thứ hắn để lại cho nàng.

Nàng từng nhìn qua chữ của hắn, lúc hắn viết chữ, nàng thường ở bên cạnh ngắm hắn viết.

Nhưng nàng không biết chữ, cắn môi gập mảnh giấy lại ba lần, trong lòng nghĩ ngợi, không có gì để xem nữa. Có điều một giây sau lại chạy vội ra ngoài, chào Du Hoằng Nghĩa một tiếng sau đó lập tức đi tìm tiên sinh kể chuyện đọc giúp nàng.

-

Tuổi của tiên sinh rất lớn, tóc hơi bạc, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, híp mắt nhìn chữ trên mảnh giấy, lại nhìn Du Yên vẻ mặt vô cùng lo lắng đang đứng trước bàn.

“Hắn ghi cái gì trên này vậy ạ?” Du Yên hỏi.

“Nếu như ngươi không chờ được hắn thì cứ đi tìm hắn…” Cuối cùng tiên sinh cảm thán một câu: “Tình cảm của tướng công ngươi với ngươi chắc chắn rất thắm thiết.” Lão thưởng thức nét chữ trên mảnh giấy, trong lòng âm thầm khen ngợi.

Nào ngờ nữ tử trước mặt nghe xong lại trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm một câu “Còn lâu ta mới đợi chàng”, giọng nói run run, tiếng lại rất nhỏ.

Tiên sinh ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện vành mắt nàng ngập đầy nước mắt.

Du Yên lại cầm mảnh giấy trong tay tiên sinh, hít hít mũi: “Hắn không phải tướng công của ta.” Dứt lời, nàng nói cảm ơn, đưa bạc sau đó rời đi.

Lão tiên sinh vuốt râu, nhìn bóng lưng nàng đơn bạc nhỏ yếu, chậc một tiếng: “Không phải phu thê, vẫn bảo tiểu cô nương chờ… Mặc dù viết chữ đẹp... nhưng chuyện này…”