Chương 13: Dịu Dàng

Vương Nhất Bác anh đã hoàn toàn thua cuộc cá cược kia anh cúi xuống tiếp tục mυ"ŧ lấy cánh môi đỏ mọng sưng phồng kia. Tiêu Chiến không từ chối hai chân dang rộng quấn lấy eo của Vương Nhất Bác.

"Ô....ô...sao lại cắn miệng tôi hoài thế...không muốn"

Tuy lời nói là cự tuyệt nhưng hành động của cậu là câu cổ Vương Nhất Bác kéo xuống cùng cậu hôn môi. Vương Nhất Bác vừa hôn vừa sờ soạn khắp người cậu tay anh đã chạm đến hai hạt đậu li ti đang nhấp nhô từ từ.

"Ah..."

Anh cởi từng chiếc cúc áo ngủ, ranh giới chiếc giường thu bé lại bằng hai con người đang quấn lấy nhau. Hơi thở mạnh bạo rít lên trong không khí.

"Anh yêu em"

Cậu bị say nên chỉ nghe mỗi chữ "em" mà thôi nên liền trả lời.

"Anh bao nhiêu...bao nhiêu tuổi rồi? Ông đây coi chừng lại lớn...ức...hơn anh"

Không tiếng trả lời hai đầu nhủ bị lộ ra khiến Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, anh há miệng ngụm lấy đầu ti ngực trái mà trêu đùa.

"Ah...á...đừng...đừng mà"

Tiêu Chiến bị sự tác động ám muội kia khẽ rên một tiếng, giọng cậu trong lúc kí©h thí©ɧ cực kỳ ngọt vì thế mà khiến cho ai kia vừa nghe đã dựng cờ thức giấc.

Con mẹ nó, giọng em thật khiến tôi muốn làm chết em.

"Anh là ai hả?...ức...anh là ai thế"

Cậu ngân nga vài câu vô nghĩa sau đó lại là châm biếm thêm một chút.

"Mυ"ŧ bên đây nữa"

Vì anh vừa buôn đầu ti bên đây ra vừa vặn nó đã sưng to lên trong quyến rũ vô cùng.

"Cho anh...có được không?"

Tay Vương Nhất Bác đã di chuyển xuống quần cậu nhưng lúc đó Tiêu Chiến vội giật mình kéo quần mình lên.

"Biến...ức biếи ŧɦái"

Rõ là lúc nảy còn lôi kéo anh nhưng sao con thỏ này lại không chịu nữa rồi, dù em có không chịu tôi vẫn phải có được em. Vương Nhất Bác giải phóng cự vật đang dựng thẳng.

"Em xem...tôi...tôi đã"

Cậu trông thấy liền phản xạ nắm chặt.

"Sao...cây... gậy lại mọc trên người anh?"

"?"

Bị cậu nắm lại bồi thêm câu tức điên người kia nữa làm Vương Nhất Bác khó chống cự liền nhanh chóng lật úp cậu lại làm cậu phải rên một tiếng "đau"

Anh đánh vào mông cậu.

"Thỏ con, em dám nắm nó là em chết chắc rồi"

Cậu bị đánh vào mông liền lấy tay che lại chỗ bị đánh, đôi môi chu chu làm nũng.

"Đau a, đừng đánh Tán Tán...đừng đánh Tán Tán"

Vẫn là không dám làm gì vì đã đến bước này, thỏ con sao em vẫn còn nắm nó em muốn bức chết tôi ư? Anh lại chiếm lấy đôi môi anh đào mọng nước kia. Khi hôn Tiêu Chiến cảm nhận hương vị ngọt ngào và độ nóng bỏng lan toả cả không gian cậu vòng tay qua cổ anh chiếc lưỡi bé tí quấn quanh khoang miệng kia.

"Ưʍ...ngọt ngọt a"

"Ngọt sao?"

Cậu gật đầu lia lịa tay ấn lấy đầu của Vương Nhất Bác muốn hôn tiếp nhưng mông lại hiện lên cảm giác có người chạm đến.

"Tiêu Chiến"

Cậu dụi dụi vào l*иg ngực cường tráng thiết tha bám lấy con người vạm vỡ này.

"Tiêu Chiến"

Lại là tiếng gọi ôn nhu đó, anh nhẹ nhàng cởi chiếc quần thun co dãn ra đôi bờ mông tròn trĩnh được bại lộ.

Vì anh yêu cậu, vì trái tim sẽ đau khi thấy cậu đau. Anh không phải hoà thượng không phải tượng gỗ mà không động lòng. Anh là doanh nhân, doanh nhân thì chỉ có thể ăn mặn. Hai tay tách hai chân cậu sang hai bên nhìn "cảnh vật" bên dưới.

Nơi động nhỏ mê người đang co bóp liên hồi theo từng nhịp thở...

Không...không mình không thể cầm thú đến độ bức em ấy khi em ấy say xỉn đến như vậy. Tiêu Chiến chu chu đôi môi mình ra làm Vương Nhất Bác phải tan chảy.

"Hôn em...ha...anh hôn em đi"

"..."

Như một cơn lốc xoáy Tiêu Chiến nhỏ bé bị Vương Nhất Bác đè ra hôn ngấu nghiến. Cậu say rồi...

Là say tình là say đắm trong những cơn kí©h thí©ɧ cực hạn.

"Anh yêu em"

"..."

"Ah...á...ah ah"

Cực vật được anh lấy hai chân cậu kẹp lại mà ra sức mài.

"Nóng...nóng quá"

Như cọ ra lửa Vương Nhất Bác bắn hẳn vào chiếc áo của cậu, dù chỉ là bên ngoài an ủi một chút lại khiến anh cảm giác như anh đã có được cậu. Vì sợ cậu bị đau nên không dám làm càn, nhưng chỉ một lần thì làm sao có thể thoả mãn được anh đây? Nhìn xuống giường Tiêu Chiến đã lịm dần vào giấc ngủ mê man.

Chiếc giường lớn đầy rẫy hương vị nhớp nháp của tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh bế cậu đi tẩy rửa một chút sau đó là dọn hiện trường còn sót lại, Vương Nhất Bác thừa nhận lúc bế cậu đi tắm có chút không kiềm lòng nên ăn đậu hủ suốt nửa tiếng.

Tiêu Chiến chìm vào giấc xuân nồng đầy kɧoáı ©ảʍ, cậu như mơ một giấc mơ đẹp tại một rừng hoa đầy tình ái. Đôi môi mím chặt đôi khi hé mở răng thỏ như đang cố cắn một cái gì đó. Vương Nhất Bác chống tay nhìn ngắm vợ mình đang ngủ say, tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét mỹ nhân kiều diễm.

"Tiểu Tán"

"Ưʍ..." Tiêu Chiến ngủ rất ngon chiếc đầu nhỏ dụi vào tấm ngực lớn của anh làm tim anh muốn nhũn ra hết. Cả hai ôm nhau thật lâu, anh hôn vào trán cậu thì thầm vào chiếc tai thỏ đã đỏ lên vì rượu kia.

"Ngủ ngon, bảo bối"

.

.

.

Sáng hôm sau.

"Oa...ưʍ...đau lưng quá"

Tiêu Chiến tỉnh giấc sau một đêm dài, đôi mắt xinh đẹp mở ra hương thơm của điểm tâm sáng thoang thoảng bay trong không khí làm chiếc chân nhỏ phải rón rén bước xuống giường đi tìm thức ăn.

"A...mỏi cả người thế này, hai bắp chân của mình lại có chút đau nhức"

Cậu xuống lầu nhìn thấy Vương Nhất Bác đang bưng ra một đĩa thức ăn, khoé môi mỉm cười ôn nhu nhìn cậu.

"Em thức dậy rồi à"

Anh bước chân lại phía cậu tay quàng qua vai cậu dìu cậu xuống. Tiêu Chiến cảm giác cái tên này hôm nay lại dịu dàng lạ thường với lại cậu có chân tay tự đi xuống ai mượn anh ta dìu làm gì?

"Bỏ ra đi, tôi tự xuống"

Con thỏ hôm qua còn bảo "anh hôn em đi" nay lại dở chứng khó ăn khó ở nữa rồi.

"Thơm thật đấy"

Vương Nhất Bác ngồi lấy xương và xắt thịt ra cho cậu dùng.

"Đây"

"Cảm ơn"

Cậu cùng anh ngồi dùng bữa sáng, Vương Nhất Bác nhấp một ly cafe sữa buổi sáng còn cậu thì dùng một ly sữa trắng dinh dưỡng.

"Này ga giường anh thay mới khi nào vậy?"

Vương Nhất Bác nhoé miệng cười.

"Em không nhớ?"

Cậu bất giác được nụ cười có sự biếи ŧɦái đó.

"Anh hôm qua làm gì?"

"Em đoán xem?"

"?"

Cậu buông nĩa trên tay xuống, nhìn chân mình đau đau.

"Con mẹ nó có phải hôm qua giở trò..."

Cậu đứng lên gào lớn nhưng Vương Nhất Bác vẫn ung dung như thế.

"Như em nghĩ"

Cậu ngồi thụp xuống, hôm qua đến giờ cậu không nhớ gì cả tuyệt vọng đau buồn cậu đỏ hoe cả mắt.

"Anh...anh làm thật ư? Hôm qua...hôm qua"

Thật là muốn cười thật lớn vì độ đáng yêu của con thỏ con này của anh. Vương Nhất Bác đứng lên đi qua phía cậu nâng cằm cậu lên, Tiêu Chiến đôi mắt buồn rười rượi pha lẫn chút tức giận cố đẩy anh ra.

"Em buồn, em khóc cái gì?"

"Anh còn dám nói? Hôm qua anh làm gì tôi?"

Cậu đấm mạnh vào ngực anh nghiến răng thốt ra từng chữ.

Anh vỗ gương mặt phụng phịu của cậu. Tiêu Chiến tức giận muốn đấm chết tên này, nếu là sự thật phải bắt anh ta chịu trách nhiệm với cậu nhưng nếu chịu trách nhiệm thì vụ cá cược kia cậu thua mất rồi.

"Chỉ là em tè ra giường tôi đi thay cái mới thôi"

"..."