Chương 20: Lại đến huyện thành

Nam Dương huyện thành

Lâm Thiên cùng người liên hệ của Tiên Nữ Hội thông báo một chút.

Người này sau đó nhanh chóng đi truyền tống trận trở về.

Ước chừng hơn một giờ sau thì Mộ Vũ Uyển mang theo mấy người đến.

Lần này Lý Tuyết Nhi lại là không có đi theo.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc liền đến chỗ nhà hoang.

Để có thể dễ dàng đánh giá, Mộ Vũ Uyển làm cho một người hương dũng đi theo mặc vào vũ khí trang bị.

Trái phải trước sau rất cẩn thận mà đánh giá một lúc lâu.

- Mộ Nam ca, cái này ta thực sự là không tốt cho ra giá cả.

Mộ Vũ Uyển nói chuyện đồng thời cũng nhìn xem Lâm Thiên

- Phẩm chất chỉ là chưa hoàn thiện, thế nhưng là nguyên bộ hoàn chỉnh. Còn có chưa có người chơi nào sở hữu giáp tay giáp chân, mũ sắt mấy thứ này....

Lâm Thiên cũng không có nói gì mà chỉ im lặng nhìn xem nàng. Hắn biết nàng chắc chắn có ý tưởng.

Quả nhiên....

- Mộ Nam ca, chúng ta sẽ không trực tiếp ra giá bộ vũ khí trang bị này. Thay vào đó ta đề nghị chuyển thành hình thức đấu giá.

Gặp Lâm Thiên chỉ cười không nói, Mộ Vũ Uyển cũng là nở nụ cười tiếp tục

- Đấu giá sau đó, số bạc thu được chúng ta chia nhau 7:3. Mộ Nam ca 7 phần, Tiên Nữ Hội chúng ta 3 phần.

- Đương nhiên, Mộ Nam ca vẫn thu được đủ số trích phần trăm giá trị đơn hàng. Mộ Nam ca thấy thế nào?

Lâm Thiên cũng không có trả lời mà là hỏi

- Ngươi có thể làm chủ?

- Xem ra Mộ Nam ca là không biết ta thật a.

Mộ Vũ Uyển mỉm cười vươn tay ra

- Giới thiệu lại một chút, ta là Mộ Vũ Uyển. Tiên Nữ Hội hội trưởng.

- Huyết Sắc Tường Vi..... Thật sự là không nghĩ tới. Vinh hạnh vinh hạnh.

Huyết Sắc Tường Vi là cái tên công khai trên mạng.

Mộ Vũ Uyển là Tiên Nữ Hội hội trưởng, này thực sự là để Lâm Thiên bất ngờ.

- Chuyện cùng Mộ Nam ca mua bán ta có thể làm chủ. Chia 7:3 Mộ Nam ca không có ý kiến chứ?

- Ta cảm thấy có thể.

- Mộ Nam ca vẫn là như vậy hào sảng. Bất quá ta có thể hỏi lý do sao? 7:3 giống như chúng ta có lời lớn.

- Tiên Nữ Hội có thực lực lấy 3 phần.

Lâm Thiên cũng không có dài dòng mà là trực tiếp ngắn gọn nói.

Đừng nhìn Tiên Nữ Hội chiếm 3 phần là rất lớn. Người ta thế nhưng là có thực lực chiếm 3 phần này.

Thực lực ở đây không gì khác ngoài khả năng tổ chức một buổi đấu giá lớn cùng với các mối quan hệ rộng rãi.

Người ta là chuyên nghiệp....

- Như vậy đi... 50 bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh này ta trước tiên đưa cho Mộ Nam ca 300 lượng bạc.

- Chờ buổi đấu giá kết thúc chúng ta sẽ lại kết toán rõ ràng. Mộ Nam ca cảm thấy như thế nào?

- Liền theo ý của Mộ hội trưởng a.

- Cùng Mộ Nam ca hợp tác chính là thoải mái.

Đàm phán mua bán cả hai bên đều hài lòng, tự nhiên tâm trạng đều tốt. Nói chuyện với nhau cũng rất thoải mái.

- Mộ Nam ca có hứng thú đến xem buổi đấu giá của chúng ta hay không?

- Mộ hội trưởng, ta rất nghèo a. Đi không được. Để sau này có tiền nhất định sẽ ghé thăm a...

- Xuỳ... Mộ Nam ca ở chỗ của ta thế nhưng là thu được mấy ngàn lượng bạc.

- Mộ hội trưởng, ta rất nghèo. Thực sự....

- Được rồi, ta cũng lại không chiếm lấy thêm Mộ Nam ca. Chúng ta tạm biệt a.

- Tạm biệt Mộ hội trưởng.

Mộ Vũ Uyển dẫn theo người của mình rời đi. Chỉ là mới đi được mấy bước nàng lại quay trở về, nói:

- Mộ Nam ca, ngươi có món đồ gì đặc biệt tốt sao? Ta muốn một món đặt trong thôn trang, xem như là hàng để triển lãm thăm quan trong đấu giá hội.

- Mộ hội trưởng, (Kỷ Nguyên) nhiều người chơi như vậy còn không ai có vật phẩm vừa mắt ngươi sao?

- Mộ Nam ca nói đùa. Bây giờ đa số người chơi có bán ra vật phẩm cũng chỉ là vật liệu gỗ các loại. Vài người hương dũng trong thôn trang bị còn không đầy đủ, lấy đâu ra đồ vật tốt đem bán... Mộ Nam ca chính là nhà cung cấp vật phẩm lớn nhất, đắt giá nhất của chúng ta a.

- (Kỷ Nguyên) quá khó chơi a.

- Đúng vậy. Nếu như không phải là có các bang hội lớn, muốn buôn bán được thứ gì cũng đều là khó như lên trời.

Ít nhất phải chờ đợi đến khi người chơi phát triển lớn mạnh...

- Mộ hội trưởng cũng sẽ than ngắn thở dài như vậy sao?

- Mỗi người đều có khó khăn. Để Mộ Nam ca chê cười rồi.

- Ừm... Cũng không biết vật phẩm đặc biệt tốt theo ý nghĩ của Mộ hội trưởng là gì. Ta chỗ này có hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị phẩm chất hoàn thiện, không biết có phù hợp?

- Mộ Nam ca còn thật sự có a. Không hổ là con tư sinh của (Kỷ Nguyên).

- Con tư sinh?

- Là biệt hiệu Tiên Nữ Hội chúng ta đặt cho Mộ Nam ca.

- ....

- Mộ Nam ca, hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị phẩm chất hoàn thiện kia ngươi có bao nhiêu?

- Mộ hội trưởng, đây là hàng chưa bán.

- Thật sự chưa bán?

- Chưa bán. Ta chỉ có thể cho Mộ hội trưởng mượn trước 1 bộ. Có mượn hay không?

- Mượn a. Đương nhiên là muốn mượn.

- Như vậy lần gặp mặt sau đó ta liền mang theo.

.....

Rời khỏi nhà hoang, Lâm Thiên liền đi đến tiệm bán nông cụ tìm chủ tiệm lão bản.

Lần trước hắn còn chưa tới nhận người lái thuyền, cũng còn chưa trả tiền.

- Hoan nghênh quang lâm tiệm nhỏ của ta. Khách quan muốn mua gì?

Gặp chủ tiệm lão bản cũng không ngẩng đầu lên mà nói, Lâm Thiên không khỏi hơi buồn cười

- Lão bản, là ta a.

- A? Thì ra là khách quan ngươi. Mau tới ngồi...

Quen thuộc cửa tiệm quen thuộc phong cách. Bàn uống trà cùng chén trà đều quen thuộc. Khác biệt chỉ có là chủ tiệm lão bản thái độ một lần so với một lần tốt hơn.

- Lão bản, ta lần này đến đây một là trả tiền mua hàng lần trước. Hai là hỏi mua bản vẽ bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh dành cho nữ.

- Xem ra khách quan đã thu được nhóm người kia hiệu trung a. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở khách quan....

- Lão bản, ta cái gì đều nhớ. Những người kia sẽ không chạy ra ngoài nhảy nhót.

Chủ tiệm lão bản nhắc nhở chuyện Hoa Mộc Lan thật nhiều lần, Lâm Thiên đều đã nghe đến thuộc lòng.

- Lão bản, bản vẽ bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh kia có sao?

- Ta cũng không biết phải đánh giá khách quan như thế nào. Thứ đồ gì quý hiếm khách quan đều gặp...

Chủ tiệm lão bản nhìn nhìn Lâm Thiên, nói:

- Từ rất lâu trước ta có thu được bản vẽ bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh dành cho nữ. Phẩm chất cũng là hoàn thiện.

- Đều cả chục năm trôi qua. Vốn nghĩ đem nó cất chứa trở thành đồ thu thập đâu....

- Lão bản, nói thẳng ra là không bán đi được a.

- Khụ khụ... Nữ binh không có mấy gia tộc nuôi dưỡng. Có thì cũng chỉ là con em gia tộc chơi đùa chơi đùa... Sẽ không bỏ nhiều tiền mua sắm rồi chế tạo thứ này....

- Lão bản, thời gian lâu như vậy bản vẽ sẽ không hỏng rồi a?

- Làm sao có thể? Ta cất giữ rất kỹ...

Chủ tiệm lão bản giống như thật lo lắng bản vẽ tổn hại, thế là liền đứng dậy ục ục chạy vào bên trong nhà. Một hồi sau đó mới cầm lấy một cái hộp gỗ nhỏ phủ đầy bụi đi ra.

Ngồi xuống ghế, chủ tiệm lão bản nhẹ nhàng đem bụi bặm trên mặt hộp gỗ phủi đi.

Lúc này ngay cả Lâm Thiên cũng là xúm đầu lại nhìn xem.

- Chìa khóa chìa khóa...

- Mất rồi?

- ....

- Lão bản, ngươi tới hay ta tới?

Lâm Thiên cầm lấy cây đao của mình giơ ra.

- Ta tới a.

Chủ tiệm lão bản đem đao rút ra, tiếp đó chậm rãi đem sống đao đánh vào trên khóa hộp. Lực nhẹ đến mức cái khoá đều không nhúc nhích.

Lâm Thiên thấy vậy khuôn mặt đều đen lại.

Chủ tiệm lão bản cũng là nở nụ cười gượng gạo

- Đồ cổ đồ cổ... Cẩn thận một chút.

Hít sâu một hơi, chủ tiệm lão bản lại giơ đao lên...

Lần này hắn thực sự dùng sức.

Bất quá khoá hộp khá chắc chắn, liên tục đánh vào vài lần thì mới bật ra.

Không kịp chờ đợi, Lâm Thiên liền nhào tới đem nắm hộp mở ra...

- Còn nguyên vẹn... Hô....

Nhìn xem trong hộp hoàn chỉnh sạch sẽ bản vẽ, hai người đồng thời thở phào một hơi.

Lâm Thiên ngồi trở lại ghế, đem bản vẽ từ trong hộp cầm lên rồi đọc đọc

Rất nhanh hắn liền phát hiện bản vẽ này bên trong vậy mà nhiều hơn một bộ phận trang bị

- Lão bản, cái mặt nạ nửa mặt này để làm gì a? Đừng nói với ta là phòng ngừa kẻ địch dùng thuốc độc....

- Cái này....

Chủ tiệm lão bản cầm lấy nhìn xem. Ước chừng nửa phút sau mới nói:

- Ta nhớ ra rồi. Cái mặt nạ nửa mặt này tác dụng liền là che giấu thân phận. Không để cho người ta nhìn ra nữ binh thân phận mà khinh thường....

- ....

Hít sâu một hơi, Lâm Thiên nhìn xem chủ tiệm lão bản nói:

- Cho giá a lão bản...

- Bản vẽ này giá 1...

- Lão bản, đây là hàng ế ẩm hơn mười năm không có ai mua a. Lại qua mấy chục năm nữa thì thành đồ cổ rồi.

Cũng không lâu lắm, hai người thống nhất một cái giá cả để cho cả hai đều vừa lòng.

- Lão bản, ngươi còn món đồ cổ nào thì lấy ra a. Ta xem có để cho nó thoát khỏi số phận ế ẩm được hay không.

Đem bản vẽ bỏ vào trong hộp, Lâm Thiên thuận miệng nói.

Chủ tiệm lão bản nghe vậy thì trầm mặc phút chốc rồi đứng dậy đi vào trong nhà.

- Lão bản ngươi thật sự có a?

Vốn chỉ thuận miệng hỏi Lâm Thiên không nghĩ đến chủ tiệm lão bản vậy mà thực sự còn đồ cổ...

Ước chừng hơn mười phút sau, chủ tiệm lão bản mới ôm một cái rương khá lớn đi ra.

- Lão bản, ngươi có nhiều đồ cổ như vậy sao? Một rương lớn?

- Không có cách nào a khách quan. Thị trường mỗi vài năm lại thay đổi một lần.

Chủ tiệm lão bản đem cái rương để lên bàn, thở dốc mà cười khổ.

Nhìn thấy cái rương cũng bị khóa, Lâm Thiên liền xung phong nhận việc

- Lão bản, lần này ta tới.

- Không cần không cần... Ta có chìa khóa.

Ngăn cản Lâm Thiên, chủ tiệm lão bản giơ lên trong tay chìa khóa.

Không cần phá khóa, cái rương rất nhanh liền được mở ra.

Lâm Thiên cúi đầu xuống xem, chỉ thấy bên trong rương có đủ mọi thứ.

Từ quần áo vải vóc đến bộ ấm trà, từ bình gốm sứ đến đủ loại đồ chơi trẻ con....

- Mấy thứ này đều là vật kỷ niệm của con gái ta a.