Chương 8: (H+) không phải anh em

Hiểu Phong nồng nhiệt chiếm giữ khoang miệng của cô. Bàn tay dò vào áo trong của Kha Nguyệt, tay to của anh nắm lấy quả đào của cô dùng sức bóp nắn.

Kha Nguyệt bị anh hôn đến không thở nổi. Ngực cô giống như trái hồng mềm nằm trong tay anh tùy ý đùa nghịch.

Hiểu Phong để cô ngồi trực tiếp chỗ đang dựng lên trong quần anh. Cô muốn tránh nhưng tay chân nhỏ bé không bì lại sức lực của người đàn ông.

Hiểu Phong mỗi khi ở cạnh Kha Nguyệt đều có thể nổi lên phản ứng. Mà hiện tại, khi thân thể mềm mại của cô nằm hoàn toàn trong lòng anh, mùi hương của cô quanh quẩn khiến du͙© vọиɠ của anh bị kí©h thí©ɧ.

Anh bế cô đến sopha, mặc kệ cô thút thít cầu xin. Cả cơ thể to lớn của anh đè lên thân thể mềm mại của Kha Nguyệt. Hai tay cô bị một bàn tay to lớn của anh cầm chặt cử lêи đỉиɦ đầu.

Kha Nguyệt mạnh mẽ giẫy dụa nhưng đối với anh cô cũng chỉ giống như chú mèo con, mềm mại lại yếu ớt, không có sức chống cự.

"Anh đừng mà".

Kha Nguyệt có chút thiên trân nhưng lại hoàn toàn không ngu ngốc. Cô cũng lớn rồi, lớp giáo dục giới tính cũng đã từng học qua. Cô hoàn toàn nhận thức được anh trai đang định làm gì với mình.

Biết được Kha Nguyệt mới càng hoảng loạn. Hai người họ là anh em mà, như vậy... như vậy là lσạи ɭυâи.

Kha Nguyệt lại hoàn toàn không nhận ra. Điều cô sợ hãi là quan hệ anh em của hai người chứ không phải là thật sự kháng cự anh.

Hiểu Phong thanh âm khàn khàn, trong ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ. Anh mê mẩn ngửi mùi hương trên người cô, liếʍ láp làn da non mềm.

"Bé con ngoan, cho anh".

" Không được! Chúng ta là anh em ruột không thể như vậy... Ưm ".

Núʍ ѵú của cô bị anh cắn nhẹ. Giọng nói Hiểu Phong truyền vào tai cô.

" Không phải anh em ruột! "

Kha Nguyệt trong giây lát ngẩn ngơ. Ý anh là sao?

Rất nhanh, cô đã không có thời gian suy nghĩ về lời anh nói.

Chân váy của cô bị anh mạnh bạo xé xuống. Cả chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh bị anh tụt đến đầu gối để lộ hoa huyệt hồng hào ẩm mềm.

Hiểu Phong vừa liếʍ mυ"ŧ vυ" cô. Một bàn tay dò xuống bên dưới sờ vào nơi tư mật của cô.

Hoa huyệt đã có chút nước tiết ra càng thêm mềm mại. Hiểu Phong dùng tay móc lấy khe l*и của cô.

"A... Ưʍ... "

Kha Nguyệt nào đã trải qua những chuyện này. Hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ đến sưng tấy khó chịu, hai quả đào căng căng chướng chướng.

Ngoài những tiếng cầu xin còn có thêm vài tiếng rêи ɾỉ.

"Anh Hiểu Phong, không được... Ưm"

Cơ thể cô bị kích đến cực hạn. Vừa bị mυ"ŧ vυ", vừa bị móc l*и. Hiểu Phong còn thấy không đủ mà trực tiếp cho ngón tay của mình vào bên trong. Một ngón rồi hai ngón liên tục ra vào.

"Anh như vậy là phạm pháp... A".

Cảm giác lạ lẫm lại có chút gì đó kɧoáı ©ảʍ lan truyền khắp cơ thể khiến Kha Nguyệt sợ hãi.

" La Hiểu Phong, anh dừng lại! Không muốn... "

Miệng của cô lại bị anh gặm lấy. Anh hôn cô thật lâu mới thả ra.

Khuôn mặt của anh hiện lên một chút ý cười.

"Bảo bối miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật".

Sau đó anh đưa bàn tay ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ đến trước mặt cô.

" Nguyệt Nguyệt không phải cũng có phản ứng với anh sao".

Cô bị anh lăn lộn không còn sức lực nữa. Khuôn mặt dẫm lệ quay đi không thèm nhìn thẳng mặt anh. Cô cắn môi rưng rưng như chịu ủy khuất lớn lao lắm.

Hiểu Phong thấy cô như vậy chỉ đành thở dài ngồi dậy. Thật là hết cách với cô.

Giữa du͙© vọиɠ của bản thân và bé con chịu ủy khuất. Anh vẫn là không xuống tay được nếu cô vẫn còn kháng cự.

Mềm nhẹ lau nước mắt trên mặt cô anh hôn nhẹ lên trán Kha Nguyệt.

"Anh xin lỗi! em khóc như vậy, anh đau lòng".

Kha Nguyệt không nói gì cả. Anh ấy thì đau lòng gì chứ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà ép buộc cô.

Cô yên lặng để anh bế mình lên phòng.

Vào đến trong phòng thì lập tức đuổi Hiểu Phong ra ngoài.

Hiểu Phong bất đắc dĩ nhìn cô, trong lòng lại có chút hối hận. Đáng lẽ hôm nay nên nhịn một chút. Thời gian sau này còn dài, trước sau gì cô cũng thuộc về anh.

Nhớ đến biểu hiện của cô, Hiểu Phong khẽ cười. Dù ra sức chống cự nhưng anh có thể nhận ra, cô bé của anh cũng không bài xích anh đến thế.