Chương 4 : Bàn Bạc

Chẳng qua Sở Quân triều đình đã vào đúng nề nếp, nhưng việc hoàng thượng đã đến tuổi lập thất càng muốn hơn nhiều tấu chương văn kiện triệu hồi. Nào là nói nàng nên chọn cái u tú nữ nhân con quan di chức cao sang lập hậu, nào là đừng giống tiên đế đến cái phi cũng không cần, đại khái thượng triều gần đây sẽ là như vậy. Còn có lôi kéo một bên thái hậu cho nàng mở ra việc tuyển tú, làm nàng da mặt cũng muốn xì khói với đám quần thần quan nhân.

Cũng không trách các ngài thế nhưng lo lắng Sở Quân người kế vị, là một bên cũng sợ hắn giống Lưu Kỵ người, một bên lo sợ chưa lập được tôn thất đã nhanh mang đến theo các tiên hoàng. Sở Tịch , Sở Vân hai cái vương gia thế nhưng đã có 2-3 đứa nhỏ, vậy mà hoàng thượng bọn họ đến phi tử còn chưa có lập đâu.

" Hoàng thượng xin ngài xem xét.. Chúng thần một lòng cũng chỉ lo cho người mà thôi.." lại thêm quan văn đứng lên quỳ trước thánh điện.

" Trẫm nhất có sáng kiến của mình. Các khanh đừng vội nóng nảy, tránh lại ghép nhầm ta không yêu thương phụ bạc các nàng nhi nữ. Tự động muốn ta liền theo thái hậu tuyển mang. Lâm triều đến đây, cho bãi triều. " - Sở Quân đau đầu lần nữa nói đến, nàng hiện chỉ là đứa nhỏ 15-16t nếu ở hiện đại, tuổi này lấy vợ muốn hai không cũng nhiều năm tù. Các quan thần là người rất tốt, nàng ghi nhận, nhưng với nàng việc lập phi hậu, có phải không là rất khó đi, còn cái gì hài tử chất nhi,haizzz..nàng là nữ nhi a..làm sao có thể chứ.

" Bãi triều~ "

" Cung tiển hoàng thượng, hoàng thượng thánh an. "

Quan thần nhìn được sắc mặt Sở Quân không tốt cũng không nói thêm. Hắn dù có phần giống tiên đế nhưng tuyệt sẽ không thưởng qua rượu, càng phải nói nữ nhân mĩ đến mấy hắn cũng không lưu cái ánh nhìn a. Điều này thật làm quần thần phát rung lo sợ hoàng thượng có hay không là...

...

" Thái hậu, hài nhi mệt mỏi, bọn họ cứ bắt ta lập phi~ " Sở Quân a~ ý thức ít nhiều cũng qua hơn 30mấy tuổi a. Nhưng vẫn thích vùi vào lòng mẫu thân nàng làm nũng.

" Quân nhi, con a, cũng không còn nhỏ cứ phải thích nũng thái hậu ta a. Con nha, hiện tại đã làm vua, hãy lưu ý một chút xưng hô của mình~ " Tần Kim Vân sủng nịch xoa đầu hài nhi, cũng không quên điểm nhẹ cái mũi nàng cảnh báo. Đều nói, hai cái nhi thật biết cách làm nàng hiếu kỳ, không nghĩ Sở Quân thực ra có hay không nàng không lưu nữ. Nhưng Sở Mộng lại khác, con bé thật sự rất chuộng nữ nhân, không nghĩ đáng tiếc dù sinh đôi hài đồng nhưng một chút các nàng khác nhau quá xa. Sở Quân so Sở Mộng to cao hơn rất nhiều, cũng có điểm nam nhân hơn một chút. Đứa nhỏ Sở Mộng tuy không nhỏ nhưng so Sở Quân là thua xa, thiếu chút nàng có phải hay không cho hai cái tiểu nữ hài nhà nàng nhào lộn thân phận hay không cũng chẳng biết nữa.

" Trẫm biết a~ nhưng trẫm vẫn mãi là con người dù sao hài nhi xưng tự cũng có làm sao đâu nha thái hậu a~ " Sở Quân tinh nghịch cười đến mắt đều thàng hình trăng khuyết.

" Ngươi nha~ " Thái hậu càng thêm sủng nịch cũng không vấn tội Sở Quân đứa nhỏ nữa, ngược lại nàng hỏi.

" Quân nhi, con có hay không thích nữ nhân!? " Thái hậu vẫn luôn thắt mắc nàng việc đó, chỉ là bà một đời ủy ức nữ nhi thân phận của nàng, đến cả hôn sự tình cảm phương diện này..bà thật không nỡ cho con có thêm phần khó khăn. Chỉ cần Sở Quân hạnh phúc, bà dù đúng dù sai cũng sẽ thành toàn cho các nàng.

" Việc này...con cũng không biết.. Vốn con cũng không có sủng nam nhân, càng là không có ý định sủng nữ nhân. Nếu thật phải về sau chọn một người che lấp thân phận, ta nghỉ sẽ yêu thương nàng hết mình với phần tình cảm của ta. Còn những thứ khác ta chỉ có thể phụ nàng. "

Điều này là sự thật, nàng vốn cũng không ưa cái nào nam nhân có thể cạnh mình. Vì vết dơ đen tối trong tâm hồn nàng đều không thể lưu mờ. Nữ nhân vốn là vật rất dễ tổn thương, sẽ ra sao khi biết người nàng thương lại đi gạt chính nàng thân phận nữ nhi. Sở Quân nhìn trước được mọi chuyện sẽ ra sao. Sở Quân tâm cũng không có hứng thú với loại tình cảm này, chỉ mong có thể an nhàn cuộc sống , qua đi một cái đời người bình yên là tốt rồi.

" Haiz...Sở Quân a~ nếu như trước kia đem ngươi cùng muội muội hai người tráo cái vị trí. Có hay không hiện tại ngươi đã không khổ sở. "

" Thái hậu..người đừng như vậy. Trẫm vốn tình nguyện mang danh phận nam nhân giúp người có thể bình an. Không để ai có thể ức hϊếp người cùng hoàng muội , ta không sao đâu. Cứ ngày mai nhìn vào bảng danh sách bên trong khoanh sẳn cái tên người thay ta chọn lựa. Ta còn sợ chọn nhiều không cách tốt trốn được viên phòng a. " Sở Quân ngồi ngay ngắn lại, cũng nói thật nghiêm túc ra.

Đứa nhỏ càng hiểu chuyện sẽ làm người khác đau lòng.

Tần Kim Vân "ân" nhẹ một cái cũng không có nói thêm gì. Sở Quân thấy bà còn vì mình đau lòng cũng mỉm cười ôm bà cho qua.

Đêm trong thanh tịch một màng, nàng phương này cũng nhớ chính mình còn một cái thân nhi chờ mong ngày nào về nhà có chút muộn. Dù đứa bé là lỗi làm của tên khốn kia gây nên, nhưng với nàng, ở thế giới kia, đứa nhỏ giống như nguồn sáng, thấp cháy nàng tâm can không xa vời. Đúng là mẫu tử, tình thân có hay không nhìu vô bến? Tiểu Tuệ con giờ chắc cũng đã lớn rồi đi..

___________________________________________