Chương 3: Ánh mắt nhìn người chết!

Trần Tiểu Nhã quyết đoán từ chối: “Không, mình muốn cùng tiến cùng lùi với các cậu! Nơi này có gì đó không đúng, cho dù có tìm được người tới cũng không chắc có tác dụng. Nếu chết thì chúng ta cùng chết chung đi, đúng lúc có thẻ làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền.”

Nực cười, trong nguyên tác, sau khi Trần Tiểu Nhã đi tìm viện binh tới, quay lại đây thì phát hiện chỗ này giống như bị động đất hỗn loạn. Mà hai cô bạn thân kia thì chết thảm ghim trên chạc cây, tứ chi biến hình, huyết nhục mơ hồ, sắp không nhận ra là ai với ai nữa rồi.

Mà sau lúc này, giống như mở màn cho bộ phim kinh dị, những người bên cạnh Trần Tiểu Nhã từng người từng người một chết rất ly kỳ. Cuối cùng thì tới chính lượt cô ta.

Bởi thế, để tránh đi kết cục hai bạn thân của nguyên chủ chết bi thảm, khởi động mắt xích tử vong, Trần Tiểu Nhã không thể để mặc hai người đứng trên bờ sinh tử được.

Dù sao cô mới là người chuyển thế mà nam chính hận nhất, chỉ cần cô với hai cô bạn này ở cạnh nhau, nam chính sẽ không thể gϊếŧ chết ba người bọn cô ngay lập tức được phải không?

Trần Tiểu Nhã cân nhắc, tuy rằng trong lòng vẫn có chút bồn chồn, nhưng để tránh khỏi kết cục trong nguyên tác, cô cũng chỉ có thể đánh cược một ván vậy!

Mà sau khi cô nói ra những lời này rồi, không khí bốn xung quanh dường như ngừng lại, trở nên đặc quánh.

Trái tim Trần Tiểu Nhã đập bùm bụp kinh hoàng, trực giác nói cho cô biết nam chính xuất hiện rồi đây.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, mặt đất bắt đầu rung chuyển kịch liệt, một trận cuồng phong đột nhiên ập tới. Những cây lớn vốn đang cháy mạnh trên bàn bỗng chỗ phụt tắt, trang giấy bị gió thổi leng keng rung động. Nhưng quỷ dị làm sao, nó lại không bị thổi bay khỏi chỗ.

Cây bút đã không còn khống chế mấy cô ấy viết ra chữ nào nữa, nhưng lại vẫn dính chặt trên tay, áp lực nhân lên từng lần từng lần ập xuống, đến cả đôi tay đang kéo các cô ấy của Trần Tiểu Nhã cũng cảm nhận được có một cỗ sức mạnh đang đè nặng trên người cô, làm cô không tự chủ được chỉ có thể đong đưa theo sự rung chuyển của mặt đất.

“Xong đời rồi, đây rõ ràng là bị quỷ ám. Hôm nay ba người chúng ta đều ngủm củ tỏi rồi. Tiểu Nhã, lúc nãy cậu nên chạy đi mới phải, như thế có thể sống được 1 người.” Triệu Du kêu rên.

Lúc trước Đồng Đồng bị dọa sợ phát run nghẹn ngào, nhưng bây giờ, có lẽ là bị dọa sợ thái quá rồi, ngược lại cô ấy lại bình tĩnh nhất.

Nghe thế cô nàng lập tức trợn mắt: “Thôi đi, theo nguyên tắc của trò chơi bút tiên truyền thống, nếu bị quỷ ám thật thì tất cả mọi người đều cũng chết. Tuy rằng Tiểu Nhã không chơi nhưng cậu ấy lại chứng kiến toàn bộ quá trình. Cho dù lần này có chạy đi chăng nữa, cậu ấy trốn được mùng một nhưng không tránh được mười lăm đâu!”

Trần Tiểu Nhã cạn lời, cô thực sự không nghĩ tới bạn thân của nguyên chủ lại có tính cách thế này. Đến lúc nào rồi mà còn nói đùa được. Hai người này không phải có độc đấy chứ?

Quả nhiên nguyên tác đã hạn chế sự phát triển về mặt diễn xuất của hai người.

Cô miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, đang muốn trả lời, đột nhiên, mấy tảng đá lớn nhỏ lăn dọc xuống theo triền núi. Không chỉ có thế, nhưng chạc cây trên đỉnh đại thụ cũng kẽo kẹt rung động. Chỉ cần thoáng ngẩng đầu nhìn là có thể nhìn thấy một cành cây thô to đang lung lay sắp đổ. Mà phương hướng những tảng đá và cành cây kia nhắm về, đúng lúc là vị trí ba người các cô đang đứng.

Động đất sấm chớp liên hồi, trong đầu Trần Tiểu Nhã chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể để Đồng Đồng và Triệu Du chết ở đây!

Trong tình huống đầy nguy cơ, không biết cô lấy sức lực từ đâu ra, vậy mà đoạt lại được quyền khống chế cơ thể, lập tực bổ nhà về phía hai người.

Trước khi đá tảng và cành cây đổ xuống một tiếng, nện thật mạnh lên lưng Trần Tiểu Nhã. Đau đớn kịch liệt truyền khắp người cô, trước mắt Trần Tiểu Nhã biến thành màu đen, ý thức trôi dạt đi mất, cô nhìn thấy dưới tàng cây, một cỗ quan tài nổ tung ra, ánh sáng bay ra từ đó.

Theo sau đó, trong lúc hoảng hốt, dường như cô trông thấy một đôi mắt không hề có bất cứ sắc thái tình cảm nào, nhìn thẳng vào cô như nhìn một người chết vậy.