Chương 8: Lên núi

Để xử lý độc tố trên người, cách duy nhất mà Trần Tiểu Nhã có thể nghĩ tới chính là đi lên núi Hương Chương, đây cũng chính là nơi phát hiện ra quan tài của Liễu Nghiên Sơ.

Thừa dịp ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo, cơ thể cũng còn hơi sức, đất không chịu trời thì cô đây để trời phải chịu đất!

Cô xuyên tới đây, thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô, cũng may tài xế quen đường, cô muốn tới đâu đều có thể đưa cô tới đó được.

Nghe cô nói chỗ mình muốn tới là núi Hương Chương, tài xế nhịn không được khuyên nhủ một câu: “Tuy là giới trẻ các cháu không có việc gì làm là thích chơi thám hiểm nọ kia, chơi mấy trò bút tiên gì gì đó á. Nhưng mà núi Hương Chương kia bây giờ âm u lắm. Nghe đâu hai ngày trước có hai cô gái nào báo nguy, nói mình chơi trò bút tiên ở núi Hương Chương, kết quả chơi được một nửa thì dưới tàng cây chui đâu ra một cỗ quan tài, bên trong dán chi chít phù lệ. Trên núi còn có đá tảng vào cây lớn ầm ầm đổ xuống, đâm trúng một đứa bạn của mình. Nhưng sau khi cảnh sát tới nơi lại phát hiện chỗ đó nào có quan tài, đá tảng hay cây cối gì đâu. Sau đó mới đi điều tra camera. Mấy cô gái kia đúng là đi núi Hương Chương chơi thật, hơn nữa cô gái kia cũng bị thương, mà miệng vết thương đúng là do cây cối đổ vào tạo thành.”

Nghe tài xế nói thế, Trần Tiểu Nhã mới biết được vì sao đau đớn sau lưng vẫn còn nằm trong phạm vi cô có thể thừa nhận được. Đó là vì Liễu Nghiên Sơ không muốn để cô chết dễ như trở bàn tay thế, thêm nữa, cô đã tĩnh dưỡng được hai ngày rồi.

Có điều ngoài chuyện này ra, những chuyện còn lại đều là do cô tự mình trải qua, so với những chuyện này, Trần Tiểu Nhã càng tò mò với những chuyện sau khi cô hôn mê hơn: “Vậy sau đó thì sao ạ? Cảnh sát xử lý thế nào ạ?”

Tài xế cũng là người nhiệt tình, nghe thế thì nói ngay: “Nghe đâu sau đó cảnh sát lại mời một vị đại sư tới xe. Có điều hình như đại sư cũng không nhìn ra được chuyện gì. Dù sao lúc đó cảnh sát đã giăng giây giới nghiêm không cho ai tới, cũng lập biển cảnh báo ở phụ cận rồi. Sau khi chuyện này ngầm truyền ra, cũng không có ai dám đi tới núi Hương Chương kia nữa. Cô bé à, trong thành phố này của chúng tôi còn nhiều chỗ chơi vui lắm. Tôi thấy cỗ vẫn đừng đi tới nơi như núi Hương Chương này chơi làm gì.”

“Không sao ạ, cháu có bạn đi cùng với cháu, mấy cô ấy đã chờ ở bên đó rồi. Hơn nữa cháu là nhà văn chuyên viết chuyện linh dị, qua đó để tìm linh cảm ạ. Bọn cháu sẽ không đi vào khu giới nghiêm đâu ạ.” Trần Tiểu Nhã mỉm cười từ chối.

Tài xế thấy cô kiên trì như thế thì cũng không khuyên nhiều nữa. Mà sau khi nói xong những lời này, Trần Tiểu Nhã cũng dừng nói chuyện. Cơ thể cô càng ngày càng nóng rồi, nói thêm mấy câu nữa, cô sợ bản thân sẽ nhịn không được mà phát ra mấy âm thanh kỳ cục.

Cũng may bệnh viện cách núi Hương Chương không xa lắm, đi đường còn chưa tới 15 phút. Trần Tiểu Nhã tới nơi rồi, tài xế còn chỉ đường cho cô nữa. Ông nói cứ đi thẳng theo con đường trong núi sửa ra ấy, đi tới giữa sườn núi là thấy rồi.

Tốc độ phát tác của nước miếng Xà yêu rất nhanh, tuy trên xe đã mở điều hòa nhưng Trần Tiểu Nhã đổ đầy mồ hôi. Lúc xuống xe, chân cô đã mềm nhũn, không khí nóng mùa hè đổ ập vào người làm cô đầu óc choáng váng.

Cô có nén cảm giác khó chịu đi dọc theo đường mà tài xế chỉ, từng bước chậm rãi đi lên trên. Tốc độ của cô cực chậm, trên đường còn nhặt một nhánh cây làm gậy chống thì mới thấy khá hơn một chút.

Trên đường không phải là không có ai tới núi Hương Chương như tài xế vẫn nói, thường thường vẫn có hai ba người đi ngang người cô.

Vì thế, cho dù có nóng điên người, cô cũng không dám tháo khẩu trang và mũ xuống. Chỉ sợ những người đó nhìn thấy sắc mặt khác thường của cô lại đoán được cô đang bị gì, lúc đó lại xảy ra biến số.

Dưới mũ, tóc của cô đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi từ trên trán trượt xuống chảy vào mắt, nóng tát. Chân nhấc lên lúc đi lên bậc thang, qυầи ɭóŧ cọ xát vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, mang tới cảm giác ngứa ngáy, cảm xúc vừa vui sướиɠ lại khốn khổ, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, ướt nhẹp.

Cả người Trần Tiểu Nhã khó chịu, thở hổn hển, cắn răng nhẫn lại lắm mới có thể kiên trì bò lên trên.

Cũng không biết trả qua bao lâu, cuối cùng, cô cũng đi tới nơi mà Đồng Đồng và Triệu Du chơi trò bút tiên trước kia!