Chương 18

Sáng hôm sau, dù có là đang bị thương hay mệt mỏi trong người thì đồng hồ sinh học của Dương Kha vẫn luôn hoạt động đúng giờ. Khẽ cựa mình ngồi dậy, bất chợt cô cảm thấy mình đang ôm cái gì đó vừa mềm mềm vừa ấm ấm. Quay người lại là đập vào mắt Dương Kha là hình ảnh Tiểu Nhã đang ôm cánh tay của mình mà ngủ ngon lành.

Nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Tiểu Nhã, Dương Kha lúc này mới đứng dậy ra khỏi tấm mền để vệ sinh cá nhân. Tuy mông còn có chút nhói nhói nhưng đã đỡ hẳn hôm qua nên có thể cử động nhiều rồi. Đi lướt qua ghế sofa, nơi mà Hạ Yên Vũ đang nằm co mình lại ngủ mà cô thầm cảm ơn chị. Nếu không có chị giúp đỡ chắc cô đi đời từ lúc nào rồi cũng nên.

Cũng lúc này, Tiểu Nhã cũng thức dậy nhưng hình như có cái gì không đúng. Nàng đưa tay qua như tìm kiếm thứ gì nhưng không thấy đâu. Tiểu Nhã bật người dậy, nàng nhìn thấy ánh sáng rọi ra từ phòng tắm ở dưới. Theo đó, nàng cũng đi tới đó vì nàng chắc rằng người ở trong đó chính là Dương Kha.

Dương Kha đang đánh răng thì nghe tiếng mở cửa, liền quay đầu lại thì bắt gặp Tiểu Nhã đang nép mình bên cửa. Nàng nhìn cô, môi khẽ mấp mấy vài từ: "Kh . . . Kha"

Khẽ cười nhẹ, Dương Kha tiến tới nắm tay nàng kéo vào bên trong. Vì gương nhỏ nhà tắm được để theo chiều cao của Dương Kha nên cô phải bế nàng đứng lên một cái ghế nhỏ thấp. Sau đó, vẫn như mọi lần bôi kem đánh răng vào bàn chải cùng tháo đồ bọc răng bằng nhựa cho nàng.

Tiểu Nhã nhận cây bàn chải từ Dương Kha, ban đầu nàng còn gặm gặm cắn cắn, sau cùng mới làm theo cô. Tuần này có lẽ đây là lần thứ tư cô thay bàn chải mới cho nàng rồi.

Vệ sinh cá nhân và thay đồ cũng xong, như thói quen thì giờ này vào mỗi buổi sáng cuối tuần cô hay ra ngoài chạy bộ tập thể dục. Trước khi cùng Tiểu Nhã ra ngoài, Dương Kha ghi vài dòng chữ vào tờ giấy nhỏ đặt ở bàn cho Hạ Yên Vũ rồi mới đi ra ngoài.

Vì Tiểu Nhã là xác sống nên nàng không thể chạy nhanh mà chỉ có thể đi từ từ chậm rãi. Vì thế, Dương Kha chạy bước nhỏ để không lạc mất cô nàng xác sống này.

Cả hai đang cùng nhau chạy bộ thì bất chợt có một người mặc đồ đen bịt kín khẩu trang. Tay hắn cầm dao, hung hăng chặn đường: "Cướp đây! Mau đưa hết của ra đây mau!"

Hoàn toàn không hoảng hốt hay hoảng loạn hét toáng lên mà lúc này Dương Kha vô cùng bình tĩnh. Cô thờ ơ nói: "Tôi nghĩ anh nên chạy trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn ấy . . ."

Tên cướp kia nghĩ Dương Kha đang đùa giỡn với mình thì bắt đầu gắt gỏng lên: "Mày đang nói nhảm gì vậy?Muốn chết phải không?"

Không nói một lời, Dương Kha lấy gấu bông mà Tiểu Nhã đang ôm qua cho tên cướp. Hắn cầm trên tay,thắc mắc: "Mày đưa cho tao thứ này làm cái gì???"

Lời nói vừa dứt là lúc Tiểu Nhã tiến đến,đá vào mặt tên cướp một cước khiên hắn ngã nhào xuống đất. Tên cướp hoảng sợ nhìn Tiểu Nhã đang có hành động dường như muốn cắn mình. Tức thì hắn la lên: "Ối! Mẹ ơi! Có quỷ! Cứu . . . Cứu con!"

Vì sợ sệt mà tên cướp đã ngất lịm đi, Tiểu Nhã đứng dậy phủi bụi, lấy lại con gấu bông của mình trên tay của hắn. Rồi nàng bước đến chỗ của Dương Kha để cùng cô tiếp tục chạy bộ. Khi đi qua tên cướp kia đang nằm giữa đường, Dương Kha khẽ lắc đầu: "Số anh đen lắm!"

Khoảng ba mươi phút sau thì cả hai mới về tới nhà. Vào trong thì thấy Hạ Yên Vũ đã đứng chờ sẵn, thấy Dương Kha chị liền đưa điện thoại của mình lên nói: "Dương Kha! Hay là em dẫn Tiểu Nhã đi biển đi. Tiện thể cho chị đi ké xe với, còn hai tuần chị phải đi nước ngoài rồi. Tự nhiên chị thèm biển ghê!"

Đứng suy nghĩ một hồi, Dương Kha cũng đồng ý theo đề nghị của Hạ Yên Vũ. Dù sao cũng cuối tuần,cô cũng không bận việc gì nhiều. Dẫn Tiểu Nhã đi dạo dọc bờ biển cũng là một ý hay. Nhẹ nhàng cuối xuống nói với nàng: "Lát nữa, chúng ta đi tới chỗ này nhé! Đảm bảo em sẽ thích nó."

Tiểu Nhã nghe những lời Dương Kha nói liền vui vẻ gật đầu rồi theo Dương Kha vào trong chuẩn bị đồ để đi. Vì có đến cả ba người đi nên Dương Kha phải chạy bằng xe hơi của mình, tiện thể đem chiếc xe đạp của mình theo cùng.

Lên xe, Tiểu Nhã ngồi đằng trước với Dương Kha còn đằng sau vô cùng trống trải dành cho Hạ Yên Vũ ngồi một mình. Trên đường đi,Hạ Yên Vũ liên tục hát hò khiến Dương Kha cùng Tiểu Nhã có chút đau đầu. Nhanh chóng lấy từ hộc xe ra hai đồ đeo tai cho mình cũng Tiểu Nhã để tránh sự ồn ào của hàng ghế phía sau.

Ước chừng khoảng ba tiếng cũng tới bãi biển. Kì lạ thay, hôm nay ngoài ba người thì chỉ có các ngư dân ở ngoài xa tít kia đang kéo lưới, chèo thuyền thì chẳng có một bóng người. Cũng thoải mái và yên bình, Dương Kha thích như vậy. Lấy chiếc xe đạp kia xuống để đèo Tiểu Nhã dọc biển.Điều này,làm khơi dậy bao kí ức một thời niên thiếu trong cô. Nhưng ở lúc đó,cô chỉ chạy một mình còn hiện tại, ngay bây giờ lại có người để đèo chung thật khác lạ biết bao.

Hạ Yên Vũ thì lấy ghế dựa cùng dù ra nằm để ngắm từng đợt sóng biển kia. Chị vẫy tay với Dương Kha: "Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!"

Lần này, Dương Kha không cột tóc lên như mọi khi mà thay vào đó là xõa tóc ra giống Tiểu Nhã. Vì đã rất lâu rồi cô mới chạy xe đạp dọc bờ biển dưới tiết trời trong xanh với không khí trong lành như thế này. Từng đợt gió biển thổi qua làm con người ta thật sảng khoái, dường như đánh tan mọi sự mệt mỏi, phiền muộn trong tầm hồn người.

Không khí ở đây thật khác lạ, có cảm giác gì đó phiêu phiêu khiến Tiểu Nhã cảm thấy thật thích thú quá đi. Nàng vừa đứng trên xe, hai tay vừa vịn vào vai của Dương Kha mà thưởng thức khí trời này.

Dương Kha vừa đạp xe, vừa vui vẻ nói: "Em thích không khí ở đây không?"

Tiểu Nhã chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái như nói rằng nàng thật sự thích sự bình yên ở nơi biển khơi này.

Bất chợt, Dương Kha có chút tăng tốc độ của xe đạp lên, Tiểu Nhã có phần hơi sợ sợ, nàng lấy hai tay bịt mắt của Dương Kha lại: "Kh . . . Kha . . . Ch . . . ậm lại . . ."

Bất ngờ trước hành động của Tiểu Nhã, Dương Kha liền một tay giữ tay lái, một tay gỡ hai tay của nàng đang che mắt của mình: "Nhã! Em bỏ tay ra!!! Tối như vậy sao tôi thấy đường chạy được?"

Tiểu Nhã vẫn khư khư không chịu buông, kết quả Dương Kha bị lệch tay lái về phía bên phải và chạy thẳng xuống biển.

Dương Kha đỡ nàng đứng dậy,cười khổ. Cô đành để xe đạp của mình ở tạm đây vậy lát có gì mang về sau.Bây giờ, cô đang nắm tay Tiểu Nhã,dắt nàng đi dạo biển. Không khí ở đây thật yên bình biết bao, nó làm con người ta không còn nghĩ về những chuyện phiền muộn ở hiện tại nữa.

Nhìn sang Tiểu Nhã đang nắm tay mình đang ngó nghiêng ngắm nhìn xung quanh. Chợt cô tát nước về phía nàng: "Trả lại hồi nãy em làm tôi té nè! Haha . . ."

Tiểu Nhã bị tạt nước vào người,nàng liền tiến đến định nhảy lên đá vào người của Dương Kha. Nhưng không may cho nàng là cô đã nhanh hơn một bước, giữ lại hai chân nàng làm nàng té xuống nước.

Thấy Tiểu Nhã ngồi xuống, mặt xụ xuống, Dương Kha cảm thấy hình như mình hơi quá đáng với nàng rồi. Cô nhẹ nhàng cuối người xuống: "Nhã???Em không sao chứ? Xin lỗi! Tôi không cố ý mà . . ."

Vừa dứt lời là lúc Tiểu Nhã kéo tay Dương Kha rồi vật người cô xuống nước. Nàng đứng lên nhìn cô té mà chỉ tay vào nở nụ cười mãn nguyện. Nhưng Dương Kha cũng không vừa mà kéo nàng xuống với mình. Cả hai người không ai nhường ai, tát nước qua tát nước lại rồi đến kéo chân kéo tay xuống.

Hạ Yên Vũ ngồi từ đằng xa lấy ống nhòm của mình ra quan sát từ đằng xa, chị cười nhẹ: "Xem ra hai đứa đang rất vui vẻ nhỉ? Tốt! Cứ tiếp tục vậy nhé!"

Rồi chị lại nhìn xung quanh không có một bóng người. Thở dài một cái mà nằm ngủ mặc kệ sự đời và sự cô đơn của mình.

Chơi đùa một lúc cũng chán, Tiểu Nhã leo lên người của Dương Kha để cho cô cõng nàng. Nàng dựa đầu vào cô, hai tay choàng qua cổ của cô mà ngủ, chắc là nàng có vẻ rất mệt, Dương Kha nghĩ thế.

Vừa đi dạo trên bờ biển,vừa cõng Tiểu Nhã, Dương Kha nhìn nàng đang ngủ yên trên mình. Cô chợt mỉm cười, nội tâm theo đó cũng dâng lên nhiều suy nghĩ. Đôi khi, chúng ta không cần quá cố gắng để trở thành người đặc biệt của một ai đó. Điều quan trọng nhất phải là chính mình. Nếu trong tim người đó có chúng ta, mọi thứ tưởng chừng như rất nhỏ bé sẽ tự khắc sẽ trở nên đặc biệt thôi. Rồi sau này, trong một khoảng khắc nào đó, chúng ta sẽ gặp được một người. Người ấy không hoàn hảo nhưng chính người đó lại khiến bản thân được yêu và muốn được yêu.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho truyện nhé^^