Chương 23

Giấc mơ kia vừa kết thúc chính là lúc Dương Kha dần dần tỉnh dậy. Ngón tay cơ hồ đã có chút cử động nhỏ. Cô chậm rãi mở hai mắt mình ra, ngó nhìn xung quanh. Chợt cô cảm thấy cánh tay trái của mình như có vật gì đó đè nặng. Nhẹ nhàng quay đầu sang, đập vào mắt của Dương Kha là hình ảnh Tiểu Nhã đang gác đầu lên cánh tay mình mà ngủ.

Dương Kha khẽ cựa mình ngồi dậy, phần bụng có chút đau nhói lên khiến cô nhăn mặt nhưng rồi cảm giác đau ấy cũng nhanh chóng qua đi. Lặng ngắm nhìn Tiểu Nhã vừa ngủ vừa ôm khư khư cánh tay của mình không chịu buông. Dương Kha vén mái tóc của nàng lên: "Đã để em phải lo lắng nhiều rồi. Chị xin lỗi em, Tiểu Nhã"

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Dương Kha nói lời xin lỗi với Tiểu Nhã nữa. Chưa bao giờ, trên cuộc đời này, cô lại gặp một người khiến cô phải nói lời xin lỗi nhiều nhất. Vừa nhớ lại giấc mơ kia, Dương Kha cười nhẹ,tay khẽ vuốt tóc nàng thêm chút nữa. Phải rồi, đây là lần đầu tiên khi cô tỉnh dậy, lại có người đợi chờ mình như thế. Cảm xúc thật khó tả, đan xen giữa niềm vui sướиɠ và hạnh phúc.

Cảm thấy như có ai đó liên túc vào làm, Tiểu Nhã theo bản năng giữ lấy tay của người đó. Nàng đang định cắn thì một giọng nói cất lên khiến nàng dừng hẳn hành động của mình.

"Tiểu Nhã! Đừng cắn!!! Là chị . . ."

Giọng nói quen thuộc khiến Tiểu Nhã vỡ òa cảm xúc. Nàng nhảy lên ôm lấy Dương Kha: "Kh . . . Kha"

Vì quá vui mừng đi, Tiểu Nhã đã vô tình đυ.ng trúng vào vết thương của Dương Kha khiến chỗ đó của cô nhói lên liên hồi. Nhưng rồi, cảm giác đau đớn ấy cũng nhanh chóng tan biến đi.

Dương Kha nhích người qua một bên để chừa một khoảng vừa đủ cho Tiểu Nhã bên cạnh mình. Vận chút sức lực của mình,cô bế nàng lên ngồi cạnh mình. Khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhã, Dương Kha cười cười: "Nhã? Có nhớ chị không?"

Tiểu Nhã dựa sát vào người của Dương Kha, nàng ngại ngùng nói: "C . . . Có"

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhã bây giờ khiến Dương Kha có chút buồn cười. Cô bắt đầu trêu chọc nàng: "Nhớ thì như thế nào?"

Câu hỏi của Dương Kha khiến Tiểu Nhã ấp a ấp úng không biết phải làm như thế nào. Một giây sau, nàng liền ngước mặt lên, hôn nhẹ lên má của Dương Kha khiến cho cô khá bất ngờ trước hành động này của nàng dành cho cô.

Vượt qua được cửa tử kia khiến Dương Kha cảm thấy mình thật may mắn. Nếu vết dao kia lệt qua một chút đi thì chẳng phải cô đã gặp ông bà từ đời nào rồi. Chợt nhớ đến một cách ăn mừng có một không hai của riêng mình, Dương Kha quyết định sẽ làm cùng với Tiểu Nhã. Và đây chỉ là bí mật giữa cô và nàng thôi. Nhưng điều khiến cô phân vân là không biết xác sống như Tiểu Nhã có biết hú hét không nhỉ?

Không nghỉ nhiều, Dương Kha liền hú trước: "Ấuuuu . . ."

Hú xong một tiếng dài, Dương Kha mỉm cười quay sang nói với Tiểu Nhã: "Nhã! Em làm giống chị thử xem. Vui lắm đó!"

Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn Dương Kha trong giây lát, rồi nàng cũng gật đầu làm theo.

"Ấuuuu . . ."

"Ấuuuu . . ."

Khắp căn phòng đều ngập tràng tiếng hú của hai cô gái, họ vừa làm như thế vừa cười đùa vui vẻ với nhau. Cũng vì tiếng kêu đó khiến Dương Đình Huệ thắc mắc, chạy vào phòng để xem có chuyện gì đang xảy ra.

Vào phòng, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ. Dương Kha vẫn nằm đó, Tiểu Nhã thì vẫn y cũ ngồi cạnh nắm lấy tay của cô. Dương Đình Huệ nghĩ rằng chắc bản thân lại suy nghĩ nhiều quá rồi, chị đóng cửa phòng lại đi ra.

Bên trong phòng, đợi người kia đi ra hẳn, Dương Kha mới mở mắt trở lại. Cô ngồi dậy đập tay với Tiểu Nhã,coi như đã lừa được người kia rồi. Nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nhã như một thói quen, Dương Kha mỉm cười: "Khi nào chị khỏe lại, khi đó chị sẽ bù đắp lại cho em sau nhé!"

Cảm thấy không khí ngột ngạt khiến cho Dương Kha đôi chút khó chịu. Nghĩ ra kế hoạch tẩu thoát, Dương Kha cùng Tiểu Nhã đã lợi dụng cơ hội Dương Đình Huệ và Hạ Yên Vũ đang say sưa trò chuyện. Cô kéo tay Tiểu Nhã rón rén bước chân trốn ra khỏi phòng.

Cuộc đào tẩu mau chóng thành công, Dương Kha và Tiểu Nhã đã tới được khuôn viên đằng sau bệnh viện để hóng chút khí trời mát mẻ. Cũng đã hai ngày rồi mới cảm nhận được không khí bên ngoài khiến trong người của Dương Kha có phần nào thoải mái hơn chút rồi. Cô vừa đứng ngắm cảnh vật xung quanh vừa dõi theo Tiểu Nhã đang đi lên thành bồn hoa.

Phút chốc, Dương Kha khẽ đưa tay lên ngực trái của mình, vết sẹo sần sùi kia khiến cô nhớ lại giấc mơ kia, nhớ đến người đó. Vào năm đó, Tiểu Ly đã từng hỏi cô mong ước của cô là gì. Cô chỉ đáp rằng là cô muốn sống thêm chút nữa để có thể cảm nhận cuộc sống này, để biết những cảm xúc mình chưa từng trải qua. Và có lẽ bây giờ ước nguyện đó đã thành hiện thực rồi.

Tiểu Nhã đang tung tăng đi trên thành bồn hoa, nàng vừa đi vừa vẫy tay gọi Dương Kha lại gần mình. Và thế rồi, nàng vừa đi vừa nắm lấy tay của Dương Kha để làm trụ. Đi được một lát, Tiểu Nhã vô tình bị hụt một chân xuống kéo theo Dương Kha đè lên người mình.

Dù cả hai đều là con gái nhưng sát gần nhau như thế cũng không khỏi đỏ mặt đi. Loại cảm giác này là gì? Một cảm giác mới lạ phải chăng? Khi gần nhau, trái tim lại đập loạn nhịp khác với thường ngày của nó.

Dương Kha nhẹ nhàng đỡ Tiểu Nhã đứng lên. Cả hai đang định đi tiếp thì đột nhiên phần bụng của Dương Kha đau nhói lên. Cô nhìn xuống dưới chỗ vết thương của mình mà không khỏi lo lắng. Máu đang lan ra, thấm qua băng trắng kia. Không ổn rồi, thật sự là không ổn rồi.

Nhanh chóng Dương Kha lấy tay ôm bụng mình, che lại vết thương kia.

Tay còn lại kéo Tiểu Nhã đi lại vào trong tìm gặp bác sĩ. Cùng lúc đó, cả hai bắt gặp Hạ Yên Vũ đang đi dọc hành lang kiếm tìm thứ gì đó.

Vừa thấy Dương Kha, Hạ Yên Vũ định lên đấm cô vì cái tội bỏ trốn mà không nói lời nào. Nhưng khi thấy sắc mặt của Dương Kha rất lạ kèm theo đó thấy cô đang dần khụy người xuống. Hạ Yên Vũ liền hốt hoảng nói: "Em làm sao vậy? Chết thật! Để chị gọi bác sĩ, em vào phòng nằm chờ đi nhé."

Một lúc sau, bác sĩ cùng y tá đã đến nơi. Sau khi đã kiểm tra lại thể trạng cũng như thay băng gạc với túi truyền nước biển mới. Vị bác sĩ già kia nhìn Dương Kha, nhắc nhở nhẹ: "Tuy đã dần bình phục nhưng mà cháu đừng vận động mạnh quá tránh ảnh hưởng làm rách vết thương nhé. Giờ thì cháu nên nghỉ ngơi đi. Nếu có việc gì cứ nhấn chuông kia để gọi sự giúp đỡ nhé!"

"Cháu cảm ơn bác!" Dương Kha gật đầu cảm ơn vị bác sĩ kia.

Hạ Yên Vũ nhìn đôi bạn trẻ kia mà không khỏi thở dài lắc đầu: "Đợi khi nào khỏe lại rồi muốn gì thì muốn nhé. Chị không hiểu hai đứa làm cái gì mà đứt chỉ khâu vết thương luôn đó. Nghỉ ngơi đi và đừng có nghỉ đến việc bỏ chốn nữa. Chị Huệ đã giao nhiệm vụ coi trông hai đứa cho chị đó!"

Đợi sau khi Hạ Yên Vũ đi ra khỏi phòng, Dương Kha lại xích người qua một bên để cho Tiểu Nhã ngồi cạnh mình. Tiểu Nhã cũng làm giống Dương Kha, vuốt nhẹ mái tóc đen dài đang xõa ra của cô rồi cười cười nói nói gì đó.

Một lúc sau, không thấy Tiểu Nhã nói thêm gì nữa. Dương Kha cuối xuống xem nàng đang làm gì mà im lặng đến như thế. Hóa ra Tiểu Nhã đã ngủ rồi, một cảm giác thật bình yên khi ngủ trong lòng người kia. Một cảm giác mà nàng đã mong muốn từ rất lâu rồi. Điều hạnh phúc nhất chính là khi được nằm gọn trong vòng tay của người mình thương và không nghĩ ngợi bất cứ điều gì phiền muộn.

Khẽ ôm chặt Tiểu Nhã vào lòng mình,Dương Kha ôn nhu thì thầm nói: "Dù em là có là ai,có là một xác sống,có là gì đi chăng nữa. Chị sẽ không bao giờ rời bỏ em. Đó là điều mà chị có thể làm cho em, Tiểu Nhã. Chỉ cần chúng ta vì nhau một chút thì câu hỏi chúng ta cạnh nhau được bao lâu đã có câu trả lời thỏa đáng rồi."

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho truyện nhé^^