Chương 2.2

"Đang nhìn cái gì vậy?" một tên trong số đó nói.

"Không phải người đẹp băng lãnh của Lưu gia sao? Em có muốn vui vẻ với bọn tôi chút không?"

Hàn Đình Hoa cau mày đứng trước mặt An Hải để bảo vệ cô.

Nhóm nam sinh cười nhạo một tên thấp bé như Hàn Đình Hoa đang chống lại họ.

"Thằng nhóc này muốn đóng vai anh hùng sao?" tên thủ lĩnh hỏi. "Nhóc nên tránh ra trước khi tao ra tay."

Hàn Đình Hoa đá vào chân hắn.

"Ah! Mẹ kiếp! " hắn tức giận. "Bọn mày, xử lí thằng nhóc con đó cho tao!"

Hàn Đình Hoa không bỏ chạy. Cậu nắm lấy cánh tay giơ lên

của một tên và cắn.

"Ah! Thằng chó buông ra! " hắn hét lên và đẩy Han Ting Hua dập xuống đất.

"Chạy đi!" Hàn Đình Hoa hét lên với Lưu An Hải.

Hàn Đình Hoa bật dậy từ mặt đất và lao lên chặn để câu giờ cho An Hải trốn thoát.

"Nhóc con, mày muốn chết, tao cho mày toại nguyện" kẻ cầm đầu rút một con dao bỏ túi.

Lưu An Hải ra tay, nắm lấy cánh tay hắn và vặn chặt cho đến khi hắn đánh rơi con dao. Cô nhặt nhanh con dao lên và kề dao vào cổ tên nam sinh đó.

Cô như một con quỷ đang cần xả hết sự tức giận. Cô tập luyện võ thuật để trút giận, và biết cách chiến đấu bằng vũ khí. Đối phó với một thằng nhóc ở cổng trường không phải là thách thức với cô.

“Lũ nhóc kia, lùi lại nếu không tên khốn nạn này sẽ trở thành tảng thịt chết."

"Bọn mày dừng lại đi, đừng đánh nữa!" tên nam sinh cầm đầu hoảng sợ.

Tất cả ngừng xông vào Hàn Đình Hoa.

Cô ra lệnh: "Lũ bọn mày, quỳ hết xuống đất."

"Bạn học Lưu, xin hãy tha cho tôi", tên nam sinh cầu xin. "Tôi biết lỗi rồi."

"Tha ư?" cô hỏi. "Tao sẽ tha mày chết nếu cánh tay mày cầm dao bị này của mày bị đập gãy."

Tên cầm đầu quá sợ hãi nên không trả lời được.

"Này, nhóc bự kia," cô nói. "Tìm một tảng đá và dập gãy cánh tay của thằng bạn khốn nạn này mau lên."

Cả lũ sợ hãi trước câu nói lạnh lùng của cô.

"Mấy đứa này, chúng mày đang làm gì mà dám đυ.ng đến Lưu gia hả?" một vệ sĩ chạy đến từ xa.

Cô ném con dao xuống đất trước khi người vệ sĩ tới gần.

"Nhóc con, nếu mày và đám bạn nhõng nhẽo của mày lại gây rắc rối cho tao, tao sẽ chặt tay mày", cô nói. "Bây giờ cút đi."

“Vâng vâng bạn học Lưu,” tên nam sinh sợ hãi nói.

Tất cả bỏ chạy như những con gà sợ hãi.

Hàn Đình Hoa phớt lờ những vết thương đau đớn và vết bầm tím trên mặt. Cậu phủi bụi bẩn trên quần áo và lau vết máu trên khóe miệng.

"Cô Lưu, cậu Hàn, hai người có bị thương không?" người vệ sĩ hỏi.

Người vệ sĩ yên tâm rằng con gái của ông Lưu không có vết xước nào trên mặt.

"Vẫn còn sống," cô nói và bước đi. "Này nhóc, học cách cân nhắc về sức mạnh của mình trước khi hành động đi."

*****

Sau đó tại Lưu gia, Lưu Trình Hoan đã dạy dỗ con gái mình vì vết thương của Hàn Đình Hoa. Lưu Trình Hoan nay biết việc trốn học là lỗi của con gái ông. Nếu cô không bỏ học thì cô và Hàn Đình Hoa sẽ không gặp phải côn đồ.

Lưu An Hải không chịu thừa nhận cô đã sai. Cô bị nhốt vào phòng ngủ và bắt nhịn ăn cho đến khi cô xin lỗi. Nếu cô chọn cách cứng đầu, cha cô sẽ thuê giáo viên dạy cô ở nhà.

Cô không hề sợ hãi trước những lời đe dọa tầm thường của cha mình. Thay vì giải thích những gì đã xảy ra, cô bật nhạc lên, đi tắm và thư giãn.

Sau khi tắm xong, cô lau khô tóc và chuẩn bị chợp mắt.

Có người gõ cửa phòng ngủ. Cánh cửa mở ra, là Hàn Đình Hoa đang bưng một đĩa nước táo và bát súp thảo dược.

Cô không cảm động trước những vết xước và bầm tím trên mặt cậu bé. Đó là mùi hương thảo mộc làm nức mũi cô.

"Mẹ tôi đang khuyên nhủ chú Lưu," cậu nói. "Mẹ yêu cầu tôi bí mật mang bữa tối cho chị ."

“Mẹ của nhóc rất giỏi trong việc nịnh người khác đấy. Nhóc cứ đứng đần đó thế? Sao không vào đây?"

"Chị đã nói tôi không được phép vào phòng ngủ của chị," cậu nói.

Cô hít một hơi thật sâu và thở ra. "Vào đi, chỉ lần này thôi."

Cậu bước vào phòng ngủ của cô và đặt đĩa lên bàn cà phê.

"Cảm giác như thế nào khi trở thành một cái bao cát bị đấm?" cô hỏi, nhấp một ngụm nước táo.

“Ít nhất thì chị không bị thương,” cậu trả lời.

Cậu bé không quan tâm mình có phải là một cái bao cát hay không vì cậu là con trai. Cậu không muốn thấy ai đó làm tổn thương một cô gái.

Cô nắm chặt ly nước táo. "Nhóc con, tôi không cần nhóc đóng vai anh hùng để bảo vệ tôi."

“Tôi sẽ làm điều tương tự với một người lạ,” cậu nói.

“Hiểu rồi,” cô nói. "Nếu muốn hành động như một tên ngốc, đừng làm thế trước mặt tôi. Hiểu không?"

Cậu bối rối. Cậu không biết mình đã làm gì để cô buồn thêm một lần nữa.

“Tôi không biết tại sao chị lại khó chịu,” cậu nói. "Rõ ràng là tôi đã cứu chị mặc dù chị không cần sự giúp đỡ. Nhưng tôi muốn chị chạy để kêu người giúp vì tôi không muốn chị bị thương."

"Hàn Đình Hoa, đừng lên mặt dạy tôi phải làm gì!" cô nói.

Cô đã nghe đủ lời của cha cô. Cô không cần những lời khuyên từ một cậu bé.

"Không phải là lên mặt bảo chị phải làm gì," cậu nói. "Chỉ là muốn chị cẩn thận hơn và tránh xa những tình huống nguy hiểm trong tương lai."

"Tôi không cần nhóc nhúng tay vào việc liên quan đến tôi," cô nói. "Cậu bé, hãy cố gắng mà học cách bảo vệ bản thân. Ngay cả khi tôi ở trong một tình huống nguy hiểm, tôi không cần sự giúp đỡ của nhóc. Hãy nhìn lại chính mình, nếu tôi không giúp thì vết thương của nhóc sẽ nghiêm trọng đến như nào. Chỉ cần đừng cư xử như một tên ngốc trong tương lai và tránh xa phòng ngủ của tôi."

Cậu không muốn lý luận với một người vô lý và bước ra ngoài phòng ngủ của cô. Đến cửa cậu quay lại.

"Bây giờ tôi biết tại sao nhiều bạn cùng lớp của chị ghét chị và giữ khoảng cách với chị rồi," cậu bé nói và đóng cửa.

Cô không quan tâm đến sự xúc phạm của cậu. Điều xuất hiện trong tâm trí cô là khoảnh khắc đáng sợ khi cậu lao vào nhóm con trai để bảo vệ cô. Sao cậu ta có thể để mình bị đánh? Tại sao không tự bảo vệ mình? Tại sao lại yêu cầu cô chạy? Tại sao lại hành động như một tên ngốc và tự mình đối phó với những đứa lớn gấp đôi kích thước của mình? Hành vi ngốc nghếch của cậu khiến cô thất vọng, như cách cô bất lực nhìn anh lãng phí cuộc sống của mình sau khi cô qua đời. Tại sao anh không thể ghét cô? Nếu anh ghét cô thì anh đã sống một cuộc sống tốt đẹp, và cô sẽ không thất vọng khi nhìn anh sống một cuộc sống tốt đẹp. Cô phải làm sao để anh hận cô?

_________________________

P/s:

Độc giả đừng ném đá An Hải, vì không thể tẩy trắng cho cha An Hải là một kẻ phản bội, và mẹ nuôi của Đình Hoa là tiểu tam.

Có trách thì trách An Hải đang toxic, nhồi nhét tư tưởng vào đầu cậu bé thoi nha.