Chương 8

"Hoàn nhị gia thích sưu tầm các loại đồ cổ văn hoá, đồ ngọc khai quang. Người khác không hiểu, cho rằng đó là sở thích của ngài ấy, người biết một chút thì đều đoán rằng những thứ này có thể có liên quan đến bệnh tình của ngài ấy."

“Với quyền thế, tài phú và địa vị của nhà họ Hoàn, kỳ nhân dị sĩ gì mà không tìm được, nhưng bọn họ đều không chữa được bệnh cho Hoàn nhị gia, thậm chí còn không tìm ra được căn nguyên căn bệnh. Chúng ta bị ngài ấy tìm tới cửa….”

"Tôi có thể nhìn ra."

"... Nếu như Hoàn nhị gia muốn cho chúng ta xem thì sao, a, a?" Trương Quảng Vân sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại lời Giản Sơ Thất vừa nói. Ông ta há hốc miệng, ánh mắt dại ra, sau một lúc thì nhảy lên, giọng lạc cả đi: “Ngài, ngài có thể?”

Giản Sơ Thất: "Tôi có thể."

"Thật sự có thể sao?"

"Thực sự có thể."

"Quả thực..."

"Nói nhảm gì thế." Giản Sơ Thất trừng mắt nhìn ông ta, giống như một con mèo sắp giương móng vuốt.

Trương Quảng Vân lau mặt, sau đó xoay người ôm hộp thức ăn ngồi ở ngưỡng cửa, cứ như vậy mà ăn. Đói chết ông ta.

Giản Sơ Thất: “Không hỏi nữa à?”

Trương Quảng Vân nhai đồ ăn trong miệng, hàm hồ nói: "Tôi lo lắng linh tinh, căng thẳng vô ích một hồi. Giờ có tiểu tổ tông đây rồi tôi còn sợ cái gì?"

Được rồi, bản lĩnh của vị tiểu tổ tông lớn hơn so với ông ta tưởng tượng nhiều, ông ta phục rồi.



Chẳng bao lâu sau Giản Sơ Thất đã gặp lại Hoàn Mộ Hành.

Ngày hôm sau, trong tiểu đạo quan, Hoàn Mộ Hành dẫn người đích thân đến thăm hỏi Trương Quảng Vân, tình cờ cậu cũng có mặt ở đó.

Cậu bưng trà lên, sau đó đứng sau lưng Trương Quảng Vân.

Phía sau Hoàn Mộ Hành cũng có người, là Trần Nhị và Trần Nhị.

Trần Nhị liếc mắt nhìn Giản Sơ Thất một cái, hỏi: “Vị này là?"

Không mặc đạo phục, không giống người của đạo quan, thiếu niên này môi hồng răng trắng, không có vết chai trên ngón tay, làn da trắng nõn, diện mạo không tầm thường, cũng không giống như mấy đứa trẻ nhà bình thường ở thôn Ngọc Thạch.

Hơn nữa, một thiếu niên ở độ tuổi này trong thôn lẽ ra đã phải rời nhà đi kiếm tiền từ lâu rồi.

Nhìn phong thái của cậu, trông giống như một tiểu thiếu gia ngây thơ hồn nhiên.

Trần Nhị là người rất kỹ, tâm tư kín đạo, luôn là thuộc hạ đắc lực ở bên cạnh Hoàn Mộ Hành, xử sự chu toàn thoả đáng, giờ phút này trong lòng cũng một số suy đoán đại khái.

Trương Quảng Vân diễn một mặt thờ ơ, nói: “Người thường hay tới đạo quan hỗ trợ, dù sao cả toà đạo quan này cũng chỉ có một mình tôi.”

Trần Tam: "Không giấu gì đạo trưởng, chúng tôi đến thôn Ngọc Thạch là để thăm hỏi đạo trưởng. Có việc cần nói với ngài, hay là đạo trưởng... Để người anh em này này ra ngoài chơi, lát nữa hãy quay về?"

"Không sao, tôi đã biết các người tới đây vì chuyện gì."

"Ồ, đạo trưởng biết?" Hoàn Mộ Hành mở miệng, giọng nói trầm thấp, có cảm giác như tiếng ngọc va chạm.

"Đúng vậy." Trương Quảng Vân gật đầu: "Điều kỳ lạ trên người Nhị gia, không phải bệnh, đại phu trị không được, nhưng một vài thủ đoạn huyền môn chỉ sợ cũng không có khả năng giải quyết được chứng bệnh quái ác của nhị gia."

"Bất kể là ngọc khí khai quang hay bùa chú, với nhị gia mà nói đều giống như thả một ngọn lửa nhỏ vào dòng sông lạnh giá. Ánh sáng đom đóm nhạt nhoà sao có thể làm tan chảy cả một dòng sông mùa đông."

"Những vật như vậy, bất kể là nhiều hay ít đều không giúp được gì đâu."

“Nếu suy đoán của bần đạo không sai, mấy món đồ ngọc khai quang được đeo trên người Nhị gia, ít thì bốn năm ngày, nhiều thì hơn một tháng, lâu nhất cũng không quá nửa năm, những đồ ngọc này chắc chắn sẽ bị nứt vỡ, không còn tác dụng gì nữa.”

Vì vậy mới có tin đồn rằng Hoàn Mộ Hành thích sưu tập nhiều đồ cổ văn hoá hoặc là ngọc thạch.

Trương Quảng Vân thuật lại lời Giản Sơ Thất nói với ông ta ngày hôm qua.

Tuy rằng lúc này ngoài mặt ông ta thoạt trông thong dong tự nhiên, bình chân như vại, nhưng thực ra trong lòng rất lo sợ.

Khí thế của Hoàn nhị gia, người bình thường khó có thể dễ dàng đối phó, ông ta duy trì được phong phạm cao nhân của mình đã là rất tốt rồi.

Trần Nhị và Trần Tam có hơi ngạc nhiên nhìn nhau.

Trương Quảng Vân quả thực có vài phần đạo hạnh, đoán đúng tình hình xảy ra trên người gia bọn họ, chuyến đi tới thôn Ngọc Thạch quả thực là không uổng phí rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Tam không khỏi buông xuống một chút bất mãn đối với Trương Quảng Vân.