Chương 13: Nam Nhân Này Quá Lóa Mắt Không Thích Hợp Với Muội

Sau hai ngày Yến Uyển thảnh thơi làm sâu gạo, thì đã đến ngày họp hội săn bắn.

Trời còn chưa sáng, Thanh Thanh đã đến đánh thức Yến Uyển, "Cửu công chúa người mau dậy, sáng sớm chúng ta phải xuất phát rồi!"

“Buồn ngủ quá…” Yến Uyển Vừa nói xong liền ngủ tiếp.

"Cửu công chúa người đừng ngủ nữa, dậy tắm rửa thay y phục, ăn sáng, nếu không sẽ muộn mất!" Thanh Thanh vừa nói vừa giúp Yến Uyển lấy y phục.

"Ừm, để ta xem một chút." Yến Uyển nhìn bộ quần áo trong tay của Thanh Thanh. Thanh Thanh biết rằng Yến Uyển không thể cưỡi ngựa và bắn súng, vì vậy nàng ta đã chọn cho công chúa một chiếc váy thêu màu hồng rất đẹp,"Thật sự rất đẹp, nhưng hôm nay ta không muốn đoạt ánh hào quang của ngũ hoàng tỷ và lục hoàng tỷ, ngươi giúp ta chọn một bộ y phục trắng đơn giản khác đi."

Thanh Thanh lập tức đi lấy một bộ y phục trắng tinh cho Yến Uyển, tủ đồ của thiếu nữ không có y phục tối màu, tất cả đều là màu hồng tinh tế, chỉ có hai bộ y phục màu trắng đơn giản. Yến Uyển gật đầu đồng ý.

Ăn sáng xong, có người trong cung đến mời Yến Uyển đi. Yến Uyển cũng không nán lại lâu, liền ra ngoài gia nhập đại quân.

Đội ngũ hùng hậu gồm hàng trăm người đã lên đường sau khi tất cả các chủ tử đều đã đến. Sau khi hành quân khoảng một giờ, họ đã đến đích - Cung điện Hoàng gia.

Các biện pháp bảo vệ đã được thực hiện xung quanh khu rừng, cứ năm mét lại có binh lính canh gác, cách mười mét lại có một vòng canh gác.

Cùng với tiếng trống vang lên, hơn hai mươi người từ từ tiến vào đấu trường trên lưng ngựa. Đứng đầu là thái tử Yến Chiêu, hắn ta là con thứ, có mẫu thân là hoàng hậu. Bên cạnh hắn ta là bát hoàng tử của Diệc quốc Viêm Khánh. Phía sau họ là đại hoàng tử Yến Hi cùng tứ hoàng tử Yến Húc, có mẫu thân là Thuần phi. Sau đó là thất hoàng tử Yến Đao, có mẫu thân là Dung phi. Đằng sau hắn ta là bát hoàng tử Yến Cát, có mẫu thân là Huệ phi. Tiếp tục ở phía sau đó là thập hoàng tử Yến Xuân, có mẫu thân là Uyển tần. Ngoài ra còn có một số công tử, cũng như các tướng quân trẻ tuổi và đầy triển vọng.

Sau khi tiếng trống dừng lại, Hoàng đế Yến Vân tuyên bố cuộc săn bắn chính thức bắt đầu, các những người trên sân lập tức chạy vào sâu trong rừng, bỏ lại những vị khách nữ uống trà trò chuyện dưới lều.

"Cửu hoàng muội, muội nhìn thấy chứ? Bên cạnh thái tử hoàng huynh chính là Bát hoàng tử của Diệc quốc." Yến Lộ nói với Yến Uyển.

(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)

"Muội thấy rồi, nhìn thì có vẻ là một người tuấn tú lịch sự, nhưng chỉ dựa vào một cái nhìn thoáng qua mà đánh giá một người thật sự rất khó, chúng ta hãy quan sát thêm một chút." Yến Uyển trả lời.

"Cửu hoàng muội, muội có thích bát hoàng tử của Diệc quốc không?" Yến Dư hỏi.

"Muội không thích, nam nhân này quá lóa mắt không thích hợp với muội. So với sự mưu trí của ngũ hoàng tỷ hay mị lực của lục hoàng tỷ, muội thật sự cái gì đều không có, muội chỉ muốn tìm một nam nhân bình thường trong lòng chỉ có muội là được." Yến Uyển hờ hững trả lời.

Yến Uyển thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là người mà ngũ tỷ cùng lục tỷ coi trọng, cô sẽ không bao giờ cướp của họ, mục tiêu của cô là ở lại Yến Kinh thành làm cá mặn mà thôi.

Yến Dư lại nghĩ trong lòng là Yến Uyển không phải là người mưu trí, chỉ là tính cách của muội ấy khá điềm đạm, từ trước đến nay đều không tranh giành với ai, nếu sau này không có mình bên cạnh, rất có thể muội ấy sẽ chịu thiệt thòi lớn khi gặp được người muội ấy thích, nhất định mình sẽ giúp muội ấy, có thể là Bát hoàng tử của Diệc quốc thì quá tốt.

Còn điều mà Yến Lộ nghĩ trong lòng lại là, Yến Uyển xét về ngoại hình cũng không thua kém gì mình, đặc biệt là đôi mắt trìu mến của muội ấy, ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa. Chỉ là Yến Uyển không thích ra ngoài, vì vậy nếu nói đến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mọi người chỉ biết đến lục công chúa, nhưng họ không biết rằng còn có cửu công chúa sắc nước hương trời đang ở đây.

Ba tỷ muội mỗi người đều có tâm tư riêng, ngồi uống trà ăn điểm tâm, kiên nhẫn chờ các nam nhân trở về.