Chương 21

Hứa Mộ Ngôn u sầu không thôi, nhất thời không biết nên làm sao để xóa bỏ cái không khí ngượng ngùng này.

Bỗng nhiên cậu thấy Ngọc Ly Sinh chau mày, giống như đang có điều khó chịu mà xoa xoa ấn đường.

Cậu lập tức ngoan ngoãn mà quỳ xuống, Hứa Mộ Ngôn ngửa mặt lên nói, "Sư tôn đừng tức giận, tức giận hại thận."

Cậu thấy Ngọc Ly Sinh không phản ứng lại, liền lặng lẽ đứng dậy, lượn ra đằng sau sư tôn, chủ động bóp vai cho người.

"Thật ra, đệ tử chỉ đơn thuần là đến đưa sách thôi, đệ tử mấy ngày nay bế quan kiểm điểm, đã nghĩ thông suốt. Quyết tâm làm đệ tử tốt hiếu thuận với sư tôn. Sư tôn bảo con trộm gà đệ tử tuyệt đối không dám động đến chó, sư tôn bảo đệ tử đứng, đệ tử không dám ngồi, sư tôn."

"Quỳ lại đi."

"Hả???"

Hứa Mộ Ngôn nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.

Cậu cũng đã biểu thị rõ tâm ý của mình với Ngọc Ly Sinh rồi, kết quả y lại bảo cậu quỳ trở lại...

Chủ yếu là cậu không giống Đàn Thanh Luật, da thô thịt dày, rất biết chịu đòn. Cậu thì da trắng thịt mềm, quỳ thấy đầu gối cũng đau rồi.

Cậu liền suy nghĩ một lúc, làm sao để khiến cái suy nghĩ muốn phạt cậu của Ngọc Ly Sinh biến mất.

Còn chưa đợi Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ nhiều, Ngọc Ly Sinh đã lắc lắc tay, bộ dáng giống như hơi mệt mỏi, "Thôi, con lui xuống đi, vi sư buồn ngủ rồi."

Buồn ngủ?

Vào cái giờ này?

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, lẽ nào cả đêm qua Ngọc Ly Sinh lại lén lút làm chuyện gì đó, cho nên hao tổn hết tinh lực, ban ngày ban mặt nhưng không có chút tinh thần nào. Bây giờ đã bắt đầu buồn ngủ rồi?

Lại nhớ đến thứ đồ chơi kẹp trên giá sách kia... Hứa Mộ Ngôn hiểu rồi!

Thật không nhìn ra mà, quả phụ nhỏ này trời sinh đã là hợp hoan cốt, đến mồ hôi chảy ra cũng thơm, mặc dù sớm đã thoát khỏi thân phận làm lô đỉnh nhưng thân thể vẫn thèm khát đến như thế.

Nói không chừng, bên này cậu vừa rời đi thì sư tôn sẽ lập tức lấy cây gậy ngọc đó ra, làm một vài chuyện không tiện nói ra lời.

Hứa Mộ Ngôn không kìm chế được âm thầm tặc lưỡi, đối với mấy chuyện này cậu vô cùng hiếu kỳ, "Nếu như sư tôn đã cảm thấy thân thể không khỏe, vậy người nên uống nhiều nước ấm vào."

Sau khi chắp tay hành lễ lui ra, cậu lại cúi người lén lút trốn ở dưới cửa sổ, ẩn thân trong lùm cây rậm rạp, thò đầu ra ngoài nhìn ngó.

Chỉ thấy Ngọc Ly Sinh ngồi trên chiếc ghế to rộng, bạch y sạch sẽ trắng như tuyết không dính một chút bụi trần, một tay hắn xoa xoa ấn đường, biểu cảm có chút đau khổ.

Cũng không biết có phải do nóng hay không, hắn tùy ý nới lỏng cổ áo ra một chút, lộ ra làn da trắng mềm.

Chỗ ngực còn có có thể thấp thoáng nhìn thấy một nốt mỹ nhân chí xinh đẹp, tròn tròn màu đỏ.

Nước mắt không có liêm sỉ mà từ miệng chảy ra.

Hứa Mộ Ngôn nín thở ngưng khí, yết hầu gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Cậu nói thầm, da của sư tôn trắng quá, làm gì có vẻ tuấn mỹ của đàn ông chứ, lại còn eo thon chân dài, vừa nhìn là đã thấy thích.

Chẳng trách trong nguyên tác nhiều người muốn Ngọc Ly Sinh sinh con như vậy. Cái thân thể này, cái bộ dạng này, không sinh mấy đứa trẻ thì cũng phí thật.

Nhưng mà cậu không hề có sở thích lén lút xem người khác tự an ủi.

Nếu như Ngọc Ly Sinh thích dùng chiếc gậy ngọc kia lúc riêng tư, vậy thì cậu cũng có thể không làm gì mà thuận theo sở thích của người ta.