Chương 7: Thực Sự Sẽ Có Người Não Tàn Ngụy Trang Thành Cố Chủ Sao? (1)

Lại một lần làm người xấu hổ đến trầm lặng.

Nam nhân tóc đen cúi xuống nhìn nàng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, khó có thể nhìn rõ.

“Ách.”

Tô Tuyền nhấc tay, “Tôi đưa anh đến bãi đỗ xe.”

Chiều cao giữa hai người bọn họ chênh lệch rất nhiều.

Khi hai người đối mặt với nhau, cô chỉ chạm đến ngực đối phương.

Nhưng mà điều đó không có nghĩa cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc chỉ là trợ giúp dẫn đường mà thôi.

“Nếu anh ghét bỏ tôi quá lùn, có thể thay đổi người nhận nhiệm vụ.”

Tô Tuyền vô ngữ, “Nhưng theo quy tắc thì không thể hoàn trả tiền đặt cọc được.”

Đối phương vẫn trầm mặc như cũ.

Tô Tuyền: “?”

Vừa nãy lúc hai người mới nói chuyện phiếm với nhau, người này còn khá là chủ động đâu.

Tuy nhiên, người hay tương tác trên mạng thường sợ giao tiếp ngoài đời.

Tô Tuyền: “Thật ra tôi cũng muốn cõng anh, nhưng anh quá cao nên không quá khả quan, trừ phi anh không phiền chân mình bị kéo lê trên đất, nhưng mà nếu chúng là chân giả, hình như cũng không việc gì?”

Thực ra bây giờ cô muốn hủy bỏ nhiệm vụ, sau đó lấy 100 tinh nguyên.

Người bên cạnh không rên một tiếng, mặt mày không cảm xúc.

Tô Tuyền: “Anh có thể khoác vai tôi.”

Lời còn chưa dứt, đối phương đã đè lên bả vai cô.

Tô Tuyền lảo đảo tại chỗ, suýt nữa đã té ngã.

Tô Tuyền: “………….”

Có lẽ cô không được coi là cường tráng, nhưng tố chất thân thể cũng không tính là kém, nếu không thể lực cũng không chịu được thời gian làm việc dài ngày.

Tô Tuyền đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông còn ở trên vai, và đôi găng tay đen nhánh toả ra ánh sáng lạnh lẽo, vô tình lộ ra hơi thở lãnh khốc.

Dù cho bàn tay đã được che lại bởi lớp vải tổng hợp nhưng vẫn có thể thấy những ngón tay thon dài ẩn chứa sức mạnh làm người ta sợ hãi.

Một bàn tay của anh đặt lên bả vai cô, ngón tay chạm vào xương quai xanh, cổ tay dường như chạm đến cổ của cô.

Tô Tuyền bỗng cảm thấy hơi nguy hiểm.

Nhưng mà cần phải hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế, bọn họ liền lấy tư thế kỳ lạ đi trên đường.

Tô Tuyền bước đi thất thần cũng không để tâm đến người bên cạnh.

Trong lòng cô vô số lần mặc niệm “Đây là nhiệm vụ” .

Nếu quyết định làm nghề này, trong quá trình làm nhiệm vụ về sau sẽ còn gặp nhiều loại người cùng tình huống kỳ quái khác nhau.

Nếu mỗi lần cảm thấy không thích mà từ bỏ, vậy còn không bằng về Hoang Tinh nhặt rác đâu.

Dĩ nhiên với điều kiện không nguy hiểm đến tính mạng.

Tô Tuyền nghĩ tới vị trí vũ khí của mình là nơi vươn tay có thể với tới.

Bọn họ đi không nhanh, Tô Tuyền thuận miệng dò hỏi, “Anh là người đồng hành của tôi sao?”

Lính đánh thuê cũng có thể trở thành người đưa ra nhiệm vụ.

Chỉ cần có tiền, bất kỳ ai cũng đều có thể làm vậy.

Nam nhân tóc đen không trả lời, hỏi lại: “Cô làm nghề gì? Chuyên viên giúp đỡ người tàn tật?”

Tô Tuyền: “?”

Tô Tuyền: “Đây chính là anh nói nhá, tôi không nói anh là người tàn tật.”

Đối phương không nói, dường như mặc kệ cô.

Tô Tuyền: “Tôi có thể hỏi anh một việc được không?”

Qua vài giây, người bên cạnh trầm giọng nói: “Cô vừa muốn kiếm tiền của tôi vừa muốn tôi giải đáp vấn đề của cô?”

“Tôi dẫn anh đi đường giảm tỷ lệ cướp bóc.”

Tô Tuyền nhớ tới đối phương từng nói không mua quải trượng vì sợ trở thành mục tiêu theo dõi, “Tôi chỉ tùy tiện nói, anh cũng không nhất thiết phải trả lời.”

Đáng tiếc phép khích tướng này không thành.

Người nọ không bận tâm đến việc bị coi là người vô tri, nghe vậy liền dứt khoát không nói chuyện nữa.

Tô Tuyền: “…………”

Đi tới đi lui cũng hết mấy chục cái bậc thang, cuối cùng họ cũng chui ra quảng trường ngầm, đi lên trên quảng trường.

Đèn đường, đài phun nước, thậm chí các cột đèn đều rực rỡ lấp lánh.

Quảng trường vào nửa đêm vẫn đắm chìm trong ánh sáng.

Mấy đường phố xung quanh đều rất phồn hoa, xa xa nhìn lại cũng là một sắc hồng lộng lẫy.

Tuy rằng người đi đường so với trước đó ít hơn rất nhiều.

Tô Tuyền giơ tay, dùng quang não xem thời gian, “Xe anh ở đâu?”

Hai người qua đường lướt qua bọn họ.

Một người trong đó nhìn quang não trên cổ tay cô, tiếp đó dùng khuỷu tay huých người bên cạnh.

Hai người qua đường cùng nhìn lại.

Tô Tuyền cũng chú ý tới ánh mắt tham lam tràn đầy ác ý của bọn họ, lời nói bên miệng đột nhiên im bặt.

“Quang não của ngươi nhìn cũng được đấy.”

Một trong số chúng nói: “Gần đây tao có việc gấp cho mượn ít tiền tiêu hoa?”

Lời kịch kinh điển đã tới?

Tô Tuyền: “Có giấy nợ không?”

Tên cướp híp híp mắt, tay duỗi hướng tới l*иg ngực, “Mày tốt nhất nên thức thời chút ”

Tô Tuyền đi vài bước tới chỗ bên cạnh, đồng thời cũng duỗi tay sờ sau eo, túm chặt túi đồ treo trên đai lưng.

Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn cố chủ của mình, lại nhìn bộ dạng lưu manh của hai bọn du côn.

Thật kỳ lạ.

Hai người kia hình như không nhìn thấy người bên cạnh mình.

Tầm mắt bọn họ cũng chưa từng lướt đến bên kia một lần.

Chẳng lẽ là ảnh hưởng của dị năng?

Tô Tuyền lại lần nữa đau đầu.

Cố chủ đứng bên cạnh không chút ảnh hưởng, cũng không lộ ra ý tứ sợ hãi.

Tô Tuyền thở dài, “Nếu tôi không đưa?”

“Bớt nói nhảm.”

Một tên từ trong đó móc ra lưỡi cưa chuyển động, “Đem quang não giao ra đây.”

Tô Tuyền: “Nếu anh nhận ra quang não của tôi, hẳn là biết nó có chương trình tự hủy. Nếu nó bị cưỡng chế gỡ bỏ mà không có mệnh lệnh của tôi, nó sẽ báo hỏng ”

“Nga, hình như còn có chuyện như vậy.”

Tên cướp không hề để ý nói: “Vậy chặt tay mày xuống là được.”

Nói xong trực tiếp vọt đi lên.

Trên quảng trường cư dân thưa thớt, những người ở gần bọn họ nhất cũng cách họ hơn 5-60 mét, máy bay tuần tra không người lái còn xa hơn một chút.

Cô vẫn luôn trong trạng thái tứ cố vô thân.

“Thử xem.”

Tô Tuyền cuối cùng cũng khởi động xong máy cưa laser.

Đây là một chiếc máy thường được sử dụng để mở các cửa sập hoặc để tháo rời các bộ phận của máy thông minh khác nhau.

Nguyên chủ đã dựa vào điều này để vào phi thuyền đang bốc cháy và cứu Hàn Dự.

Bởi vì nó không phải là vũ khí chiến đấu quân sự, mất gần 10 giây để khởi động lại. Điều này thực sự không thuận tiện cho lắm khi dùng trong chiến đấu.

Nhưng một khi khởi động xong, nó lại là một chuyện khác.

Tay phải của cô vốn đang giấu đằng sau đột nhiên vung ra.

Một thanh lazer thon dài màu lam xẹt ngang qua, bốn phía ngay lập tức cảm nhận được sức nóng.

Người đàn ông vẻ mặt kinh hoảng, ngay khi hắn định rút lui đã bị laser cọ qua, để lại một vết cắt thật sâu.

Sâu hơn nữa, cổ tay sẽ bị cắt đứt.

Không khí lập tức tràn mùi khét.

So với tội phạm ở không cảng, hai người này rõ ràng có kinh nghiệm hơn, chúng cũng không đánh giá thấp cô.

Bọn chúng lần lượt lao tới, người thứ nhất vừa mới bị thương, người thứ hai đã túm chặt lấy cánh tay trái của Tô Tuyền.

Trong tiềm thức cô nghĩ rằng người bên kia sẽ lấy chiếc cưa của cô, tay cầm chặt hơn.

Ngay sau đó, bên hông đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức.

Tên cướp đâm vào sườn bụng bên trái của cô, thậm chí còn hung hăng mà đâm sâu một chút, rồi rút ra tạo nên một vết thương thật dài.

Trong nháy mắt, Tô Tuyền cảm thấy trước mắt mình biến thành một mảng đen mịt.

Thật khó để hình dung nỗi đau đang dần tràn lan, khuếch tán ra, dường như mất đi năng lực tự hỏi.

Không sao đâu.

Không có gì.

Mình có thể chịu đựng vết thương nghiêm trọng hơn so với bọn chúng.

Tô Tuyền trong lòng liên tục lặp lại.

Với điều kiện sức mạnh và tốc độ của chúng không bằng dị năng giả, chính mình chỉ có thể dùng ưu thế duy nhất này để chiến đấu.

Cô sẽ không chết.

Chỉ cần không chết, tất cả đều có thể khôi phục được.

Khi họ Hàn kia bị kéo ra khỏi phi thuyền, vết thương so với cái này nghiêm trọng hơn 100 lần.

Trong nguyên tác, chính mình có thể chịu đựng viên đạn xuyên tim, vài ngày sau liền sống dậy đâu!

“Đi chết đi!”

Tên cướp đâm được một nhát, lại rút dao nhỏ ra, muốn cho nàng nhát thứ hai.

Đồng thời, hình như là sợ hãi chiếc cưa đang kêu, hắn vẫn nắm chặt tay trái của cô, không buông lỏng chút nào.

Sau khi Tô Tuyền bị đâm, tay phải khó có thể tiếp tục điều khiển cưa laser.

Một tên khác cũng nhân cơ hội nhào tới, dùng sức nắm lấy cổ tay phải của cô, dường như muốn đoạt lấy chiếc cưa.

“Cút ngay!”