Thế giới 3 - Chương 12.1: Bại Lộ Thân Phận

Trở lại phòng, trời đã tối.

Chúc Phương Giác nhất thời không biết nên nói từ đâu, lại không thể chơi xấu, nên mặt dày hỏi: “Ngôn thúc, thúc phát hiện điều không ổn ở đâu?”

“Buổi chiều khi chúng ta nói chuyện cùng Thường An, ta cảm thấy con có gì đó không ổn, thường thì con không quan tâm mấy thứ bí mật này lắm.” Ngôn Bất Tứ nói: “Huống hồ, những người sống quanh Chúc phủ…không khỏi có chút rõ ràng. Người nọ nếu thật sự có ý định trốn thì tại sao lại cố tình chọn trốn ở nơi này.”

“Thì ra là như thế.” Chúc Phương Giác giả vờ thở dài: “Không ngờ kế hoạch nhiều năm của Chúc gia lại bị bại lộ lúc này.”

Ngôn Bất Tứ cười mắng: “Còn không mau nói!”

Chúc Phương Giác thở dài, sắc mặt đứng đắn hơn không ít: “Chúc gia ta là hậu nhân của Phong Lôi.”

Ngôn Bất Tứ lộ vẻ mặt bất ngờ: “Thế lực đằng sau người phụ nữ đó cũng tên Phong Lôi.”

Vẻ khinh bỉ lóe lên trong mắt Chúc Phương Giác: “Chỉ là một vở hài kịch nhảy nhót thôi. Lúc trước ta hỏi trưởng lão, các trưởng lão nói không muốn quan tâm đến đám người đó, nhưng không ngờ bọn chúng lại chạy dám đến trước mặt ta làm trò.”

Ngôn Bất Tứ gật đầu, lại hỏi: “Con đã là hậu duệ của Phong Lôi, tại sao lại không học giám hồn?”

Chúc Phương Giác tỏ vẻ ngượng ngùng: “Là vì ta quá lười…Hơn nữa thiên phú không tốt, nên ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành giám hồn sư.”

Ngôn Bất Tứ cau mày, không tin lời của hắn, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của hắn cũng đành thở dài, bỏ qua vấn đề này. Ngược lại nói: “Thật ra, sơ hở chân chính là ở chỗ con, con biết quá nhiều.”

“Hả?” Chúc Phương Giác hơi giật mình.

“Buổi chiều ta nói hàm hồ, con ngược lại cố tình giải thích ý tứ của ta, đành lừa Thường An.”

“Phải.” Chúc Phương Giác thở dài: “Không gì gạt được Ngôn thúc.”

Ngôn Bất Tứ ngắt lời hắn: “Năm đó Phong Lôi cũng xây dựng Cửu Châu Lầu Các.”

“Phải, năm đó câu nói kia truyền khắp thiên hạ. Vương triều Phong Lôi đang cực thịnh, vì thế đế vương không hài lòng, cho rằng thanh danh của Cửu Châu vượt qua cả Phong Lôi, khiến ông ta bừng bừng tức giận âm thầm xử tử tất cả những người cùng gia tộc của họ. Ông ta đã đặt nền móng cho sự sụp đổ của Phong Lôi, đồng thời xây dựng Cửu Châu Lầu Các, với ý định là lu mờ sự nổi bật của Cửu Châu, càng là châm biếm vương triều Cửu Châu chỉ là Lầu Các mơ hồ, đảo mắt liền diệt vong.

Ngôn Bất Tứ cũng không khỏi thở dài.

Vào thời kỳ hoàng kim của Phong Lôi, cũng là thời kỳ cường thịnh của giám hồn. Nhiều bí pháp đều đã bị thất truyền sau sự diệt vong của Phong Lôi, nguyên nhân sâu xa trong đó là do đế vương đã diệt các thế gia.

Phong Lôi chỉ lo thân mình, chung quy cứu không được nhiều người như vậy.

Cho đến ngày nay, giám hồn ngày càng suy tàn, phần lớn dân chúng bình thường chưa bao giờ nghe nói đến giám hồn. Từng có vô số gia tộc cao cao tại thượng, hiện tại lại suy sụp đến mức này. Không liên quan phải chăng có người ngo ngoe rục rịch, ý đồ thống nhất thiên hạ.

Sắc mặt Ngôn Bất Tứ khẽ nhúc nhích, nói: “Các con có manh mối về Bản đồ Long Mạch không?”

“Bản đồ Long Mạch?” Chúc Phương Giác bĩu môi: “Thúc muốn nhìn? Ngày mai ta mang thúc đến từ đường.”

Ngôn Bất Tứ giật mình, lập tức dở khóc dở cười: “Thì ra Bản đồ Long Mạch hội tụ số mệnh trong truyền thuyết kia ở ngay trong từ đường Chúc gia.”

Chúc Phương Giác nói: “Bản đồ Long Mạch đã sớm vô dụng rồi, hiện giờ chẳng qua chỉ là vật kỷ niệm bình thường thôi. Vị hoàng đế khai quốc Phong Lôi đã sử dụng Bản đồ Long Mạch để hội tụ vận may của một quốc gia, sau khi Phong Lôi diệt vong, thế hệ Hoàng đế cuối cùng để phòng ngừa có người lợi dụng Bản đồ Long Mạch tạo ra triều đại mới, đã trực tiếp lợi dụng vận mệnh quốc gia còn lại tự hủy, phá hủy Bản đồ Long Mạch.”

Ngôn Bất Tứ lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Nhưng mà, Ngôn thúc, thúc có muốn đi xem Cửu Châu Lầu Các không?”

“Hả?”

“Mỗi thế hệ gia chủ của Chúc gia đều đến đó.” Chúc Phương Giác nói: “Khi ta tiếp quản vị trí gia chủ còn chưa trưởng thành nên vẫn chưa đi. Hơn nữa ta không có lực lượng giám hồn, tuy rằng các trưởng lão vô cùng đau lòng nhưng cũng không cưỡng bức ta đi. Nhưng có Ngôn thúc thì chúng ta cũng có thể đi vào một lần.”

Ngôn Bất Tứ nói: “Nếu có thể đi đương nhiên ta muốn đi xem thế nào.”

Chúc Phương Giác vỗ tay ngay lập tức: “Đương nhiên có thể! Chúng ta sẽ đi khi mớ hỗn độn này kết thúc.”

“Được.”

Chúc Phương Giác lại nói: “Phó gia làm ra việc này thật sự đáng giận, phải nghĩ cách trị họ.”

Lời của Ngôn Bất Tứ mang ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Phó gia không đáng nhắc tới, cũng không biết có bao nhiêu tên hề nhảy nhót ở đằng sau muốn một bát canh trong chuyện này.”

“Gia tộc lánh đời đều đã đi ra rồi, ngay cả giả Phong Lôi…” Chúc Phương Giác nói xong bỗng nhiên kêu một tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ, giây tiếp theo liền ngã xuống lâm vào hôn mê.

“Giác Nhi!” Ngôn Bất Tứ giật mình kinh hãi, vội vàng ôm lấy hắn, dùng thần niệm kiểm tra, phát hiện Chúc Phương Giác lần nữa về trạng thái hôn mê, hồn thể mất tích, cơ thể hư không.

Mặt Ngôn Bất Tứ bình tĩnh như nước nhưng trong mắt lại chợt lóe lên tia tức giận lạnh lùng. Y lắc cổ tay, khóa hồn liên xuất hiện trên cổ tay của y, một chỗ khác lại rơi xuống một nơi nào đó trên thế giới, quá mức xa xôi, trong một thời gian ngắn làm người ta căn bản không biết tìm chỗ nào.

Ngôn Bất Tứ biết hồn thể của Chúc Phương Giác vẫn còn ở trên thế giới này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng sau đó y càng phẫn nộ, trên mặt càng lạnh băng hơn, đứng lên, y nắm chặt khóa hồn liên trên trong tay cho đến khi bừng tỉnh vì đau đớn.

Tuy nói bởi vì hồn vừa mới trở về vị trí cũ nên Chúc Phương Giác không ổn định. Nhưng nói như thế nào Ngôn Bất Tứ vẫn ở bên cạnh, huống chi còn có khóa hồn liên không đến mức lần thứ hai ly thể.