Chương 3

1. Nhiệm vụ sống sót

“Đại Đại, thế giới kế tiếp rất nguy hiểm, ta sẽ truyền cho người cốt truyện chính.”

“Được”

Thế giới này giang hồ có vị thế rất cao, môn phái đầy rẫy.

Khắp nơi toàn là các bậc võ tài.

Tiết Nghi Ninh đúng là xuất từ võ lâm thế gia —— Tiết gia.

Tiết gia cũng từng là một trong hai đại giang hồ, tổ tiên cũng là đại hiệp giang hồ lừng lẫy có tiếng tăm.

Chỉ là hậu nhân không biết cố gắng.

Con cháu trong gia tộc không đủ thiên phú, hơn nữa không thể chịu khó khổ luyện .

Sau bao nhiêu năm, Tiết gia thanh danh tuy vẫn lừng danh như cũ nhưng thực lực lại sớm đã trở nên yếu kém.

Trái lại là Danh Kiếm Sơn trang.

Vài thập niên trước, trên giang hồ xuất hiện Danh Kiếm Sơn trang.

Danh Kiếm Sơn trang nguyên gốc là Thiên Long sơn trang, vốn dĩ là một môn phái nhỏ.

Do người Hồ Đông lập nên, sinh thời cũng không có danh hào gì lớn.

Nhưng thẳng đến sau này khi trang chủ Hồ Khai Thái tiếp nhận, hết thảy đều đã khác.

Hồ Khai Thái là người vận khí cực tốt.

Hai mươi năm trước, hắn nói rằng chính mình khi tới núi Thiên Đà đã cứu một võ lâm tiền bối.

Chỉ là tiền bối thương thế quá nặng, cuối cùng cũng không thể sống sót.

Tiền bối lúc hấp hối hiểu được công sức chính mình nhiều năm luyện kiếm có được thế nhưng không có truyền nhân.

Vì thế đem công lực suốt đời truyền cho Hồ Khai Thái, từ khẩu thuật đến kiếm thuật tâm đắc.

Hồ Khai Thái yên lặng ghi nhớ, sau đem lời của tiền bối ghi chép thành một quyển《 Thiên Đà sơn kiếm pháp 》.

Hắn đã được truyền lại nội lực và công pháp, tiền bối chỉ có một yêu cầu, chính là muốn hắn đem kiếm thuật phát triển rực rỡ, lưu danh tứ phương.

Mà Hồ Khai Thái cũng không có nuốt lời.

“Một ngày làm thầy, suốt ngày làm thầy”, sau khi an táng sư phụ, hắn tuân theo di nguyện của sư phụ làm rất nhiều thứ.

Đầu tiên là sửa “Thiên Long Sơn Trang” sửa vì “Danh Kiếm Sơn trang”.

Sau đó tiếp tục thu phục đồ đệ, mở rộng thế lực của sơn trang.

Ở thời gian đó, miễn là đệ tử Danh Kiếm Sơn trang, đều có thể tập 《 Thiên Đà sơn kiếm pháp 》.

Tuân thủ theo hứa hẹn, cách rèn luyện hào phóng, làm hắn giành được sự khen ngợi từ khắp nơi trên giang hồ.

Hơn nữa Hồ Khai Thái bản thân là một người xuất sắc, rất giỏi trong việc kinh doanh.

Nhờ sự dẫn dắt của hắn, mấy năm sau đó, Danh Kiếm Sơn trang trở thành một đại giang hồ tiếng tăm lừng lẫy.

Vậy quan hệ giữa Tiết gia và Danh Kiếm sơn trang là như thế nào?

Trên thực tế, từ khi Tiết gia xuống dốc, Tiết gia không phải không nóng nảy.

Thấy Danh Kiếm sơn trang rất có tiền đồ, Gia chủ Tiết gia đã ra một quyết định đó là liên hôn.

Hắn chủ động cùng Hồ Khai Thái thương lượng, vì một đôi tiểu nữ nhi định ra hôn ước.

Này cũng trúng ý của Hồ Khai Thái.

Danh Kiếm sơn trang có danh khí, nhưng rốt cuộc cũng chưa có tiếng nói rõ ràng.

Nếu là cưới được nữ nhi Tiết gia, cũng có lợi cho hắn có thể lui tới võ lâm thế gia khác.

Bởi vậy, hôn ước cứ như thế được sắp đặt.

Một năm trước, Tiết Nghi Ninh gả vào Hồ gia.

Phu quân của nàng là Danh Kiếm sơn trang thiếu trang chủ, nhi tử Hồ Khai Thái —— Hồ Lệnh Quân.

Có thể nói đây đều là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Hồ Lệnh Quân là tân võ lâm xuất sắc, khí vũ hiên ngang, phong thái tao nhã.

Bởi vậy, Tiết Nghi Ninh tuy bất đắc dĩ gả xa nhà, cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn lại thập phần ngọt ngào.

Nhưng trời lại đố kỵ hồng nhan.

Danh Kiếm sơn trang phát triển quá nhanh, do đó tránh không được ít thú oán.

Nửa năm trước, Tiết Nghi Ninh đi dạo với phu quân, bị một kẻ thù của Hồ Khai Thái rải độc phấn.

Độc này đối với người luyện võ mà nói, không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm tai mắt không linh động, khó khăn trong một số động tác

Người nọ biết Hồ Lệnh Quân cũng ở trong đó, liền muốn mượn cái này gϊếŧ nhi tử duy nhất của Hồ Khai Thái.

Nhưng cuối cùng, Hồ Lệnh Quân không gặp vấn đề gì, Tiết Nghi Ninh lại bị phấn độc làm hại đôi mắt.

Sau khi được danh y chẩn trị, Tiết Nghi Ninh đã bị mù.

“Sau đó thì sao? Nàng bị vứt bỏ?”

“Không có, Đại Đại......”

Sau khi trở lại Danh Kiếm sơn trang, Hồ Khai Thái tự mình trấn an con dâu, dặn dò nhi tử phải chăm sóc nàng tử tế.

Hồ Lệnh Quân cũng nhận lời.

Hắn cùng Tiết Nghi Ninh là đôi vợ chồng mới cưới.Đối với sự việc như này, tâm trạng hắn áy náy, đối Tiết Nghi Ninh lại càng ôn nhu săn sóc.

Tiết gia bên này, tuy rằng nữ nhi do liên lụy mà bị thương, nhưng thái độ của phụ tử Hồ thị vẫn khiến bọn họ vừa lòng.

Cứ như vậy, Tiết Nghi Ninh tuy rằng không nhìn thấy, cảm thấy rằng chính mình không gả sai người, cảm động với phu quân không rời bỏ mình.

“Xuất thân danh môn, lại gả vào danh môn, phu quân cũng đối nàng không tệ. Nàng còn có nguyện vọng gì sao? Chẳng lẽ là hy vọng đôi mắt được chữa khỏi?”

“Không phải nha, Đại Đại. Nguyện vọng của nàng là: Sống sót.”

“Sống sót?”

“Đúng vậy. Nàng một năm trước gả vào Hồ gia, nhưng một năm sau, nàng đã chết.

Người kia có võ công cực cao, sát hại cả gia tộc Hồ gia. Tiết Nghi Ninh cũng bị hắn chém một đao chí tử.”

“Cho nên, nguyện vọng của nàng là sống sót của án diệt môn?”

“Có thể không?”

Có thể không? Nghi Ninh nhướng mày.

2146 buồn rầu mà sờ sờ đầu, “Chúng ta bắt đầu bằng cách giữ linh hồn của nàng, để nàng được trọng sinh. Nhưng bởi vì trước khi chết kinh hách quá độ, linh hồn dật tán, chính mình cũng không muốn sống nữa.”

“Nhiệm vụ”sống sót”, kỳ thật là nhiệm vụ cuối cùng.”

“Được rồi, ta hiểu được.”

Nghi Ninh đánh gãy lời nói của 2146

“Chính là không cần ngoài ý muốn mà chết, đúng không?”

“Đúng!”

“Mau làm đi.” Nghi Ninh cười cười, “Ta muốn nhìn một chút, thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.”