Chương 3: Adele Và Albert

Suy nghĩ quá nhiều khiến cho đầu Lam, à không giờ phải gọi là Almira, đau đầu cực kỳ. Cô ngã người nằm xuống chiếc giường mềm mại. Tay chóng lên trán suy nghĩ:

“Ở cái thế giới kia cô chẳng có gì luyến tiếc cả. Cha mẹ ruột thì chẳng khác gì kẻ hút máu, người yêu phản bội, bạn bè lợi dụng. Hoặc có lẽ cô nên xem lại bản thân mình, thật là một kẻ thất bại. Nhưng mà tại sao không để cô chết luôn đi, xuống địa ngục cũng được, tại sao cứ phải sống trong cái hoàn cảnh y chang như vậy. Giờ thêm cái vụ làm single mom. Rồi còn phải đóng giả làm cô ta. Hay giả bộ mất trí nhớ? Không được, chẳng làm gì mà kêu mất trí nhớ thì có nước bị người ta đồn là phù thủy ám hại. Dù sao nguyên chủ cũng chỉ là một đứa kiệm lời, vậy cũng tốt. Cô ta cũng chẳng thân với hai đứa trẻ kia. Trí nhớ trong đầu thì còn đấy, không nhận nhầm người là được. Thôi kệ đi, tới đâu hay tới đó, dù sao kết cục của truyện này thì bà mẹ kế vẫn sống nhăn răng ra. Mọi thứ bây giờ chẳng còn gì đáng quan tâm nữa. Mệt mỏi lắm rồi”.

Nghĩ tới đây thì bên khóe mắt của Almira có giọt nước mắt chảy ra. Dường như đây là giọt nước mắt cuối cùng mà cô dành cho cuộc đời Lam, cô gái xấu số, dành hết tất cả cho gia đình và người thương, cuối cùng chỉ nhận lại trái đắng.

Almira lại thϊếp đi, cô cần lấy lại sức để chuẩn bị ứng phó cho cuộc đời mới này. Nhưng cũng chẳng được, cô vừa chìm vào giấc ngủ thì những ký ức của Almira lại ùa về, nó tái hiện lại và lặp lại nhiều lần.

Buổi chiều, trang viên Gwyneth, trước cửa phòng của tiểu thư Almira.

Có hai dáng người nhỏ lấp ló ở bên ngoài. Đó là Adele Carney và Albert Carney. Hai đứa con sinh đôi của Almira. Được thừa kế nhan sắc của mẹ mà chúng cũng xinh đẹp tựa thiên thần. Mái tóc xoăn màu vàng, đôi mắt màu xanh tựa hai viên ngọc, làn da hồng hào của những đứa trẻ quý tộc. Được ăn uống đầy đủ nên chúng có vẻ hơi béo tròn, mũm mĩm. Nhưng bất hạnh thay, chúng xinh đẹp nhưng lại không có sự yêu thương của người thân. Mẹ coi chúng tàng hình, không quan tâm, chỉ quăng cho nhũ mẫu chăm sóc, thỉnh thoảng có những buổi lễ từ thiện, mẹ mới âu yếm vỗ về chúng trước mặt mọi người. Ông bà ngoại luôn xem chúng là gánh nặng. Bên nhà Bá tước thỉnh thoảng gửi đồ thì chúng chưa bao giờ gặp họ. Thậm chí nhũ mẫu của bọn chúng cứ một năm thay một lần.

Mong muốn của cả hai chỉ được mong sáng dậy có thể gặp mẹ, nói chuyện với mẹ một hai câu là được. Chúng nó ham hơi ấm của vòng tay mẹ từ những lần ít ỏi.

Adele là một cô bé năng động, lúc nào cũng muốn tặng mẹ những món quà nho nhỏ tự làm. Có khi là một bó hoa, một tấm thiệp, hay một bức tranh. Nhưng mẹ chưa bao giờ nhận, bà ấy cho rằng một tiểu thư quý tộc thì không nên tự làm mấy thứ đó.

Còn Albert lại là một cậu bé trầm tính, không thích chạy nhảy. Tuy nhiên, nhóc lại có một ước mơ là được nghe mẹ hát ru. Vì một lần nhà mời khách, nhóc thấy mẹ hát một khúc ca đồng quê, từ đó Albert biết được mẹ có một giọng hát rất hay. Nhóc và Adele luôn muốn xin mẹ hát ru, nhưng lại sợ mẹ lạnh nhạt.

Cả hai chỉ dám nhìn mẹ mình qua khe cửa, ban công hoặc từ xa. Vì chỉ khi cần thì mẹ mới cho chúng lại gần. Hôm nay chúng thấy mẹ có vẻ không khỏe, nên mới liều lĩnh lại gần để quan sát. Thậm chí trên tay Adele là cánh hoa hồng đã được gọt gai.

Adele đẩy vai em trai:

“Em gõ cửa đi."

Albert có vẻ không muốn nhưng vẫn nghe lời chị, bàn tay mũm mĩm đưa từ từ gõ cánh cửa gỗ đỏ.

“Cốc…cốc…cốc."

Almira đưa tay xoa xoa vùng thái dương, con sóng ký ức làm não cô phải chịu một đợt tấn công dữ dội. Chợt Almira nghe thấy tiếng gõ cửa, cơn đau đầu làm cô bực mình nhưng cũng ráng gượng dậy.

“Vào đi."

Giọng cô trở nên khàn khàn vì nhiều giờ chưa uống nước. Có lẽ người bước vô là hầu gái, sẵn tiện nhờ cô ta kiếm dùm miếng nước.

Nhưng không, đập vào mắt Almira là hai cái đầu lông vàng xù xù, đôi mắt ngập nước nhìn cô. Mỗi đứa giữ một cánh cửa, tay nắm có vẻ khá cao nên bọn nhóc phải giơ tay lên mới nắm được. Cả hai đều đồng loạt nhìn cô rồi nhỏ nhẹ nói:

“Mẹ ơi!”

Almira lạnh nhạt nhìn tụi nó. Trong đầu cô tự nhủ đây là con của nguyên thân không phải con của của cô. Không có gì phải thương xót. Almira bắt chước dáng vẻ ngồi của nguyên thân, cô tựa người vào thành giường nhìn tụi nhỏ, cô cho rằng chúng lại muốn vòi vĩnh cái gì đó, những đứa trẻ tầm tuổi này thường hay như vậy. Có lần cô mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, một đứa trẻ đòi mua không được thì bắt đầu nằm xuống ăn vạ, người mẹ sợ bị bàn tán nên đáp ứng đứa trẻ đó ngay. Quay lại hiện thực, Almira thấy hai đứa trẻ ngại ngùng không dám bước thêm, cô nhăn mày hỏi:

“Các con tìm ta có chuyện gì?”

Lời vừa dứt cô liền thấy bé trai có vẻ ngập ngừng kéo tay bé gái rồi sợ hãi nhìn cô. Cô đâu có ăn thịt tụi nó đâu mà sợ. À hình như trong ký ức của khối thân thể này thường lạnh nhạt với con.

Nhưng có vẻ bé gái đã quyết tâm, cô bé nắm chặt tay của bé trai tiến tới, tay kia thì giấu sau lưng. Almira kiên nhẫn đợi chúng lại gần. Bình tĩnh xem hai nhóc song sinh này làm gì. Bất chợt cô lại thấy trước mặt mình xuất hiện một bông hoa hồng, giọng nói trong sáng của bé gái vang lên:

“Tụi con…con tặng mẹ bông hoa."