Chương 11

Lạc Phùng Nguyên vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt vừa mơ hồ vừa đơn thuần của cô gái, rõ ràng là con mắt nai lóng lánh, ở khóe mắt hơi lay động, bởi vì người chịu kí©h thí©ɧ nên đuôi mắt còn vương chút hồng.

Chớp mắt cậu đã nổi phản ứng.

Vì để che giấu cảm xúc, cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, mở miệng, giọng khàn khàn:

“Tất cả đã bôi xong rồi.”

Sau đó không để ý cô gái mở to đôi mắt, nghiêng người đưa lưng về phía cô nằm sấp xuống, tay trái trong lúc lơ đãng túm cái áo khoác treo ở sau ghế ra để lên đùi.

Giữa không trung còn tràn ngập một chút mùi hương của kem chống nắng.

Hiếm thấy Tạ Tri Dao không cãi nhau với cậu, bây giờ cô cũng...

Cô vỗ vỗ lên gương mặt nóng bừng, thở hổn hển nghĩ Lạc Phùng Nguyên làm lãng phí mất một đống kem chống nắng của mình, lát nữa nhất định sẽ tới đòi lại, sau đó cũng đưa lưng về phía cậu nằm sấp xuống.

???

Tiết thể dục từ trước tới nay đều là sân khấu để Tạ Tri Dao biểu diễn.

Mặt trời chói chang chiếu qua đầu, cũng may gió hôm nay cũng nhẹ nhàng khoan khoái, mới giúp cho nữ thần vườn trường Tạ Tri Dao không để lộ ra dáng vẻ chật vật ướt đẫm mồ hôi.

Cô gái xinh đẹp để bóng chuyền lên cánh tay, giây tiếp theo nhẹ nhàng nhảy lên, bàn tay bốp một chút đánh trúng mặt bóng, độ cong mang theo sự dứt khoát lưu loát, khi nhảy lên áo sơ mi hơi lộ một góc, vòng eo phía dưới nhỏ đến kinh ngạc.

Động tác rất ngầu, cũng rất chói mắt, nhưng...

Quả bóng kia nhanh chóng đập vào đầu của Hạ Ninh.

Hình ảnh thật đẹp khiến cô lựa chọn nhắm mắt lại.

Nhưng vẫn nên đối mặt, nhìn thấy nữ chủ phía đối diện bị đập trúng trong nháy mắt đôi mắt đã trở nên ngập nước, trong lòng Tạ Tri Dao điên cuồng hét lên: Ai tới cứu tôi đi!? Tại sao lại xảy ra tình huống khó xử như vậy chứ.

Cô lấy tốc độ của vận động viên điền kinh chạy qua, bây giờ xung quanh Hạ Ninh đã có một đám người vây quanh quan tâm vết thương của cô ấy.

Thấy cô đi tới, mọi người còn đứng ra hai bên nhường cho cô một lối riêng.

“Tớ không sao.” Tạ Tri Dao tới gần nghe được Hạ Ninh đang an ủi những bạn học quan tâm mình.

“Thật xin lỗi!” Cô cúi gập người xuống, lúc ngẩng lên lấy trên đầu Hạ Ninh có dấu vết của chảy máu càng thêm áy náy: “Nếu không thì tớ đưa cậu lên phòng y tế xem thử.”

Mọi người nhìn về phía thiếu nữ đang giải thích.

Gió thổi lướt qua mái tóc đuôi ngựa buộc cao, dính vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì vận động, thiếu nữ thở hổn hển chạy tới đáng yêu giống như cây táo nhỏ.

“Không cần cậu phải quan tâm.” Không chờ Hạ Ninh mở miệng, một nữ sinh bên cạnh cô lên tiếng, lẩm bẩm một câu: “Nói không chừng là cậu cố ý.”

Tạ Tri Dao??? Còn có người có thể nói ra những lời như vậy sao? Hơn nữa, Hạ Ninh có fan nữ từ khi nào vậy.