Chương 12

Cô dành ra một giây để cẩn thận tự hỏi tình tiết trong sách một chút, hình như có nói qua bên cạnh nữ chủ có người bạn ớt cay nhỏ, thường xuyên hỗ trợ nữ chủ và các nam chính, nhưng mấu chốt là.

Hình như ớt cay nhỏ này thích Tư Nhất Nhiên.

Thấy người này không giống người bình thường, xuất sắc hơn người, tên gọi khác biệt nên nhận ra rằng, không sai, cậu ta cũng là một trong những nam chủ.

Tư Nhất Nhiên, thanh niên vườn trường xuất chúng thời nay, ở học ký 1 với số phiếu áp đảo được bầu làm hội trưởng Hội Học Sinh.

Nếu nói Tạ Tri Dao không thể xác định có hậu viện hội An Phỉ không, nhưng Tư Nhất Nhiên chắc chắn là có.

Giáo thảo không đủ để hình dung về cậu ta, cho cậu ta cái danh hiệu thần tiên thì Tạ Tri Dao cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

Cậu ta cũng đứng nhất ban, nhưng bây giờ còn đang ở nước ngoài du học, vài hôm nữa mới có thể trở về.

Suy nghĩ quay về hiện tại, Tạ Tri Dao phản ứng rất nhanh, chỉ nhíu mày, hơi cúi đầu làm vẻ tâm trạng buồn rầu, quả nhiên bên cạnh đã có bạn học nữ không nhìn nổi nữa.

“Xem cậu giải quyết thế nào, mẹ nó có ai đang yên đang lành lại tìm mấy việc như vậy làm không?” Bạch Yến Yến tiến vào từ trong đám người chen chúc, chưa thấy người đã nghe tiếng, trong giọng nói mang theo cảm giác của cô đông Bắc Đại dội vào mặt.

Tạ Tri Dao cảm động rớt nước mắt, bạn cùng phòng của cô đúng là lợi hại, không uổng phí hai tuần nay soát trị số hảo cảm.

“Đúng vậy đó.” Một bạn cùng phòng khác là Tiêu Uẩn Đồng ở bên cạnh giúp nhặt chiếc kính bị rơi, nhàn nhạt lên tiếng:

“Bạn học Hạ còn chưa nói gì, cậu dựa vào đâu ở đây dồn ép người ta hả.”

Nếu không mở miệng, sẽ không ai tin những lời này là từ trong miệng cô gái lịch sự nhã nhặn nói ra.

Một số nữ sinh bên cạnh cũng sôi nổi hùa theo:

“Chắc chắn bạn học Tạ không cố ý đâu.” “Cậu ấy biết sai rồi.” “Đừng nói cậu ấy như vậy.”

Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Ớt cay nhỏ Việt Phong Duyệt chống nạnh tức giận: “Cậu ấy trước kia thì sao? Dáng vẻ cậu ấy thích An Phỉ điên cuồng đâu phải các cậu không thấy!”

Không đợi mọi người mở miệng, Hạ Ninh kéo góc áo Phong Duyệt, kìm lại sự tức giận trong lòng, che thái dương, giọng nói mang theo chút oan ức:

“Được rồi mà Tiểu Duyệt Duyệt, tớ không có việc gì đâu, bây giờ cậu giúp tớ tới phòng y tế được không?”

Việt Phong Duyệt đành phải dựa vào người cô ấy, hai người xoay người rời đi, trong lúc Hạ Ninh không để ý liếc Tạ Tri Dao một cái.

Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng họ, nhìn đến An Phỉ từ chỗ các nam sinh chạy về hướng Hạ Ninh, gió cuốn lên góc áo của thiếu niên, mang theo luồng khí phách và sự lưu luyến không nói nên lời.

Hình như anh ghé sát vào Hạ Ninh nói gì đó, lại bị cô ấy nhẹ nhàng đẩy ra, đáp lại vài câu, An Phỉ xoay người về phía Tạ Tri Dao nhìn thoáng qua, mơ hồ không rõ vẻ mặt.

???

___________________