Chương 6: Bạn cùng bàn

Vóc người thiếu niên cực cao, khi Tạ Tri Dao đυ.ng vào anh, chóp mũi không cẩn thận đập vào ngực anh. Thiếu niên nhìn như gầy yếu nhưng lại có cơ bắp rắn chắc, đập vào làm cô phát đau, hơi nóng nhiệt độ từ chiếc áo sơ mi mỏng manh thẩm thấu ra, lan đến trên mặt cô.

Trong nháy mắt, hơi thở thiếu niên thoải mái tươi mát vây quanh người cô.

Hệ thống còn đang hét hò ở bên tai, nhưng Tạ Tri Dao đã không rảnh bận tâm nữa.

Vì để giữ ổn định thân thể, dưới tình thế cấp bách cô nắm chặt lấy góc áo sơmi của anh.

Thân thể An Phỉ nhanh chóng căng thẳng, anh cúi đầu nhìn về phía Tạ Tri Dao vừa đυ.ng phải mình.

Từ góc độ này anh chỉ có thể nhìn được lông mi mảnh dài của thiếu nữ đang rất bất an mà chớp chớp liên tục. Sau khi anh nhận ra được đây là ai, mới lặng lẽ nhíu nhíu mày, không dấu vết mà tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Mọi người đều nói tính tình anh rất tốt, thật ra chỉ là cảm xúc của anh không dễ dao động. Nhưng Tạ Tri Dao làm những chuyện như vậy ở học kỳ 1, làm anh hiếm khi phải sinh ra cảm giác chán ghét.

Tạ Tri Dao bị kéo xa, có chút không biết làm sao nhìn thiếu niên trước mặt.

Trước đây nguyên chủ vi rất si mê An Phỉ, cố tình ỷ vào tính tình phong độ lễ phép này mà ngu ngốc nhảy nhót tìm đường chết trong quan hệ giữa anh và Hạ Ninh, những thứ như châm ngòi ly gián đều là chuyện nhỏ.

Bây giờ vốn là muốn trở thành một đôi lại bị cô chia rẽ thành bạn bè chán ghét nhau.

Sau mấy ngày khai giảng này, cô nhìn thấy vô số lần tình cảnh Hạ Ninh coi An Phỉ như không khí.

Tạ Tri Dao ngượng ngùng nghiêng người đi, khi An Phỉ sắp sửa lướt qua, cô mới lẩm bẩm nói một tiếng: “Rất xin lỗi.”

Nói thay nguyên chủ.

An Phỉ kinh ngạc nhìn cô, theo phản xạ suýt chút nữa gật đầu, nhưng may là kịp dừng lại, khuôn mặt thiếu niên vốn ôn hòa lại hiếm khi hiện lên một tia cảm xúc không thể nắm rõ, không nói gì cứ thế rời đi.

Tạ Tri Dao dùng một cây que cay đánh cược vừa rồi không phải là cảm xúc tốt đẹp gì.

Cô uể oải mà đi vào cửa, mới vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt bạn ngồi cùng bàn đang trông lại hướng cửa.

Lớp bọn họ thật ra sẽ không cố tình đi phân chia giai cấp, nhưng dựa trên tác phong thói quen, vẫn có thể phát hiện người có tiền và người không có tiền khác nhau không ít.

Mà sau khi cô cẩn thận quan sát, bạn ngồi cùng bàn cô, Lạc Phùng Nguyên, chính là quỷ nghèo giống cô.

Cô tức khắc sinh ra cảm giác trìu mến, có loại cảm giác “đồng hương thấy đồng hương”, cảm động nước mắt lưng tròng. Nếu không phải sợ hệ thống sụp đổ, cô thật muốn cùng nhóm người vô sản trong lớp tạo thành một cái “liên minh quỷ nghèo”, bàn chuyện lớn để kiếm tiền.

Lúc này tầm mắt cô hướng tới thiếu niên đeo một cặp kính dày cộp, che khuất nửa khuôn mặt, khuôn mặt tái nhợt, tóc hơi dài lại mềm mại phủ trên đầu, nhìn thoáng qua cực dễ bị người khác xem nhẹ.

Nhưng Tạ Tri Dao thật sự thích khí chất nhẹ nhàng của cậu, người khác chỉ biết xem nhẹ cậu, nhưng một khi đã chú ý sẽ cảm thấy cậu đặc biệt cực kỳ thu hút.