Chương 7

Trở lại chỗ ngồi, Tạ Tri Dao chu miệng lên, nhỏ giọng phàn nàn với thiếu niên về bánh bao buổi sáng cứng bao nhiêu. Thật ra cô không phải ngại bánh cứng, mà là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (tuy rằng xác thật cũng có chút thật lòng ghét bỏ thành phần bánh).

Lạc Phùng Nguyên chỉ nghe mà không lên tiếng, thuận tiện dùng sách vở giúp cô chặn trên tầm mắt của lớp phó kỷ luật buổi sớm đứng trên bục giảng đang quét tới chỗ bọn họ.

Hệ thống chỉ có thể kiểm tra đo lường cấp bậc nhân vật từ B hoặc cấp B trở lên mới có thể tự động thông báo.

Mà đối mặt Lạc Phùng Nguyên, hệ thống an tĩnh như gà.

Lúc ấy Tạ Tri Dao không biết đây là đáng tiếc hay là may mắn, có lẽ cái sau nhiều hơn chút. Nếu ngồi cùng bàn chỉ là một người trong suốt, đối với cô chẳng khác gì là được thả lỏng, cô ở trước mặt hắn không cần làm ra cái gọi là ngụy trang.

Khi cô âm thầm quan sát, cô phát hiện bạn ngồi cùng bàn mình dường như có cái gì đó khó lường, ngày thường làm người trầm mặc, làm cái gì cũng đều là cô đơn lẻ bóng, thể hiện mình không có người yêu thương.

Cho nên hai tuần từ khai giảng tới nay, Tạ Tri Dao sẽ thường xuyên nói chuyện với bạn ngồi cùng bàn. Thanh âm cô mềm nhẹ, tốc độ nói lại nhanh, nhưng mỗi lần Lạc Phùng Nguyên đều nghe rất nghiêm túc. Tuy rằng không đáp lại nhiều, nhưng tư thái nghiêm túc khiến người khác không thể lên án được.

Nhưng Tạ Tri Dao đối với việc này lại cực kỳ không vui, dưới cái nhìn của cô, nhân loại là một sinh vật cần thổ lộ ra. Nếu cô đã nói chuyện với cậu thì cũng muốn làm người lắng nghe cậu.

Nhưng Lạc Phùng Nguyên xưa nay không phải người hay nói ra mọi chuyện, mỗi lần như vậy cậu chỉ biết luống cuống chân tay mà dỗ dành thiếu nữ tức giận vì cậu không chịu mở miệng.

Bây giờ cô chỉ biết, cậu cũng có một người bà, giống như cô.

Tạ Tri Dao lén lút mà liếc mắt nhìn cái tay thiếu niên đang nắm cuốn sách kia, khác hẳn với khí chất nhẹ nhàng của cậu, đôi tay này tràn ngập cảm giác mạnh mẽ. Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, ngay cả móng tay cũng có nhan sắc xinh đẹp, gân xanh trên mu bàn tay mạch lạc lộ ra màu xanh mờ mờ.

Trước đó có lần đôi tay này không cẩn thận đυ.ng tới cô, bàn tay có một tầng vết chai hơi mỏng, lại càng lộ ra vẻ mạnh mẽ.

Cô nâng bàn tay chính mình lên thật cẩn thận, đặt ở bên mặt, ngăn trở đuôi mắt, sợ người ngồi cùng bàn phát hiện mình đang rình coi, tầm mắt một lần lại một lần miêu tả hình dáng cái tay kia.

Đột nhiên, cái tay kia giật giật, chính trong lúc Tạ Tri Dao đang mê đắm trong vẻ đẹp của đôi bàn tay kia lại nghe được thanh âm của bạn ngồi cùng bàn truyền tới bên tai: “Nam sinh vừa mới ở cửa...”

Thanh âm của Lạc Phùng Nguyên giống như con người cậu, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ. Lúc này cậu tựa như là sợ bị người khác nghe được mình nói chuyện, cho nên cự ly cách cô cực gần, gần đến nỗi hơi thở đều phả lên trên mặt cô.

Tạ Tri Dao đỏ mặt, lỗ tai giật giật, thoáng kéo khoảng cách ra. Cô có chút mờ mịt mà đáp một tiếng, tầm mắt lại không dám đối diện với ánh mắt của cậu, sợ khuôn mặt đỏ bừng của chính mình bị nhìn thấy.

Không đúng, Lạc Phùng Nguyên đeo kính mắt, cũng không biết là làm như thế nào, đôi mắt kính kia vừa dày lại vừa phản quang, làm người khác thấy không rõ đôi mắt của cậu.