Chương 9

Mặc kệ như thế nào, Tạ Tri Dao đối với mình đều sinh ra ảnh hưởng rất vừa lòng, dù sao danh hiệu hoa hậu giảng đường ở kiếp trước cũng không phải để không, nếu cô xuất bản cuốn sách《làm cách nào để trở thành một cô gái xinh đẹp người gặp người yêu》nhất định có thể để cho nhà nhà biết được trình độ của mình.

Cũng bởi vì ngoại hình ưa nhìn và mang hơi hướng nổi bật (có phần hơi giống Versailles), các bạn cùng lớp của cô vô cùng khoan dung với những gì cô đã làm trước đó. Đây cũng là nguyên nhân đường tình duyên của cô thuận lợi thậm chí cho dù là đàn em khóa dưới hay đàn anh khóa trên cũng biết đến cô. .

Mặc dù có rất nhiều nữ sinh sẽ ghen ghét nhưng ngay cả thành viên của hậu viện hội An Phỉ cũng không có cách nào phủ nhận sự ưu tú của Tri Dao.

Tất nhiên là cô không biết hậu viện hội An Phỉ có tồn tại thật hay không.

Hôm nay lại bị giáo viên ngữ văn gọi lên, Tạ Tri Dao vượt qua một cách thuận lợi, mang theo tâm trạng đắc ý ngồi xuống, đuôi mắt liếc tới Lạc Phùng Nguyên hơi nhếch khóe miệng.

Tạ Tri Giao tức giận, nhân lúc cô giáo không chú ý nhỏ giọng tra hỏi: “Có phải cậu vừa cười nhạo tớ không?”

Lạc Phùng Nguyện:...

“Không có.” Cậu nói lời ít ý nhiều, tay để ở miệng ho nhẹ một tiếng.

Tạ Tri Dao định tan học sẽ trừng trị cậu, nhìn một cái đã biết bản tính người trước mặt ngụy trang rất giỏi, đặc biệt là cậu còn cười!

Cô cũng rất có khí phách, cho đến khi lừa được từ Lạc Phùng Nguyên hai que đá đường trắng mới miễn cưỡng tha cho cậu.

Trên đường về phòng học, ánh mặt trời chiếu gắt gao, ngọn cây không thể che hết được ánh sáng.

Lạc Phùng Nguyên dùng một chiếc ô đen che chắn cẩn thẩn cho cô gái, thường thường còn dùng cơ thể che chắn tầm mắt bốn phía đổ về đây.

Những ánh mắt ham muốn thực sự khiến người ta ghét bỏ.

Lạc Phùng Nguyên nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ bị ánh mắt của mọi người quét từ trên xuống nhưng không để ý chút nào mà liếʍ que đá trong tay, đầu lưỡi vươn ra, nhỏ nhỏ, hồng hồng, mềm mại.

Cậu rũ mắt xuống, che đi ánh mắt có chút vượt quá giới hạn, tiếp tục cùng cô đi hết đoạn đường.

Tạ Tri Dao đã sớm hình thành thói quen bị người khác nhìn chăm chú, hầu như trong tầm mắt mọi người chỉ đơn giản là thưởng thức, thậm chí một số nam sinh nhỏ còn không dám nhìn thẳng vào cô.

Cũng có nhiều người giả bộ không thèm để ý mà đi ngang qua cô, nếu không chú ý việc đột nhiên gia tăng âm thanh khi trò chuyện cùng người đi cùng và lỗ tai ửng đỏ lên khi nói thì ngụy trang cũng coi như thành công.

Thời gian không nhanh không chậm tới lúc nghỉ trưa, bầu không khí mơ màng buồn ngủ bao trùm cả lớp, không ít người ghé vào bàn chợp mắt, một số học bá còn đang phấn đấu với đống tài liệu học tập trên bàn, mơ hồ truyền đến âm thanh ngòi bút xẹt qua trang giấy.

Tạ Tri Dao làm hoạt động khởi động, cô có tiết thể dục vào chiều nay, cô bóp viên kem chống nắng ở lòng bàn tay rồi bôi hết từ mặt xuống cổ.

Tầm mắt Lạc Phùng Nguyên luôn không chịu khống chế mà nhìn về phía cô, sau đó dán chặt lại ở đó.

Nhìn cô thoa kem dưỡng trắng toàn thân lên cánh tay.